Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người nói -- Đao là sát khí, sao lại biết kêu to? Lời nhận xét này không có
vấn đề gì.
Cho nên khi một thanh đao bắt đầu reo lên, thông thường là do từng luồng đao
quang tràn trề nhàn nhạt quấn quanh trên lưỡi đao đã cọ xát với hư không nên
mới phát ra tiếng vang.
Liễu Bình dùng cả hai tay cầm đao, ra sức chém một cái -- Trên trường đao
bùng lên những tiếng gầm vù vù càng ngày càng cao vút, truyền khắp chung
quanh như dời non lấp biển, lại như một chương nhạc giao hưởng long trọng.
Trong tiếng vang phức tạp mà cao vút này, hư không hóa thành hắc ám vô tận,
một tồn tại có thân thể khổng lồ như thiên địa xuất hiện ở phía sau Liễu Bình.
Là Hắc Ám Cự Xà! Nó bỗng mở đôi đồng tử dựng thẳng lên để quan sát toàn bộ
thế giới.
Toàn bộ thế giới dưới lòng đất bắt đầu xuất hiện một loạt những hắc động
không chừng trôi nổi, dần dần, thậm chí cả thế giới cũng bắt đầu trở nên vỡ nát
-- Chỉ một cái nhìn chăm chú của nó mà thế giới đã không thể chịu đựng! Bỗng
nhiên.
Hắc Ám Cự Xà như phát hiện cái gì, nhìn lại quanh thân hắn..
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp sương mù không ngừng sáng tắt đang bốc lên quanh
hắn, huyển hóa ra một sắc thái bảy màu mê mang.
"Có Trù Tình này mà còn muốn lấy ta để trảm địch, có thể thấy được người rất
cẩn thận -- Ta thực vừa lòng đối với điểm này."
Hắc Ám Cự Xà ung dung mà nói, im lìm bò qua phía sau Liễu Bình rồi đi ra
ngoài, thong thả trườn về phía trước, dần dần biến mất ở cuối tầm mắt.
Thân thể nó lớn như thế giới, bởi vậy nhìn cả quá trình giống như một thế giới
xuyên qua một thế giới khác.
Cuối cùng khi nó rời đi.
Tất cả dị tượng theo đó mà biến mất.
Tất cả Vệ Sĩ Tinh Thần cũng không thấy đâu nữa.- - Hoàn toàn không thấy
được Hắc Ám Cự Xà làm cái gì, nhưng chúng đã không còn tồn tại.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi thi triển đao thuật
Kỳ Quỷ cấp Vương: Xà Phụ Chi Hôn."
"Kết hợp đao thuật này và uy năng Trù Tinh của trường đao, sinh ra sức mạnh
Dũng Hiện càng mạnh."
"Ngươi đã chém giết mười ba Vệ Sĩ Tinh Thần ở chung quanh."
"Giết chóc làm vui"
đã được kích hoạt.”.
ố ồ ắ
"Ngươi đạt được số lượng hồn lực cực lớn, xin hãy chờ đợi trước một chút, sắp
bắt đầu tiến vào trạng thái tấn chức."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình đứng trong một mảnh hư vô, chống đao lên mặt đất, thở dốc và nói:
“Thật mệt."
Pháo gia xuất hiện bên cạnh hắn, duỗi tay không ngừng điểm đánh trong hư
không, cất tiếng tán dương: “Đao này của người quá lợi hại, ta bắt đầu có thêm
chút tự tin đối với tiền đồ của chúng ta."
"Phải giết quá nhiều mục tiêu, đương nhiên phải dùng hết sức để ứng phó ––
Ngươi đang làm cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Lúc chúng ta tiến vào tinh cầu tử vong này, ta thả ra một nhóm người máy
lượng tử, hiện tại cũng có thể xem dưới lòng đất của thế giới này là như thế
nào."
Pháo gia nói xong thì vỗ vỗ tay.
Một rồi lại một quang bình lập tức hiện lên trước mặt hắn, trên đó hiện ra các
nơi trong thế giới dưới lòng đất.
Quang bình chi chít lơ lửng ở giữa không trung, Liễu Bình và Pháo gia động tại
đó chậm rãi quan sát -- Tình cảnh này cứ như bọn họ đang đứng ở “Phòng điều
khiển"
nào đó xem xét tình hình toàn bộ thế giới dưới lòng đất.
"A, cẩn thận, hình như chúng còn có chiều sau."
Pháo gia nói.
Liễu Bình nhìn lại theo hướng lão chỉ, chỉ thấy trên một mặt quang bình, vài tên
Vệ Sĩ Tinh Thần chật vật chạy trốn tới trước một cánh cửa đồng thau thật lớn,
cùng niệm chú ngữ.
Cánh cửa đó từ từ mở ra.
"Hình như phát hiện không thể đối phó người nên những Vệ Sĩ Tinh Thần còn
lại đi xin giúp đỡ."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Một đao vừa rồi đã hao hết sức mạnh của ta, mặc kệ là ai tới, ta cũng không
muốn đánh."
Liễu Bình xua tay và nói.
"Vậy chúng ta kích nổ nơi này đi ––"
Pháo gia nói rồi lập tức nhấn vào một quang bình, bắt đầu chuẩn bị cái gì đó.
"Làm nổ sạch nơi như thế này là tốt nhất."
Liễu Bình nói.

"Không sai, không sai, xem ta bố trí một vụ lửa khói xinh đẹp đi."
Pháo gia nói.
"Đẹp đến mức nào?"
Nữ Tử Thần hỏi.
"Có thể làm nổ tung tinh cầu này, làm nó biến thành bụi vũ trụ."
Pháo gia nói với giọng điệu như khoe ra.
"Không tồi, ta muốn thưởng thức một chút."
Nữ Tử Thần vui vẻ nói.
"Vừa rồi Liễu Bình giết nhiều Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại như vậy, có phải
sức mạnh của ngươi khôi phục một ít hay không?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Đúng vậy, ta đã có thể sử dụng một chút sức mạnh."
Nữ Tử Thần nói.
"Bom đã được bố trí xong, ai tới đốt lửa?"
Pháo gia hưng phấn hỏi.
"Ta muốn chơi."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Ấn cái này."
Pháo gia chủ vào một cái nút trong hư không và nói.
Đại Địa chi Mẫu hiện thân ra, duỗi tay muốn đi ấn cái nút kia –– Đột nhiên.
Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Từ từ, hình như các ngươi quên mất
một chuyện."
"Cái gì?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
Tay nàng đã đặt lên cái nút kia, phát ra một tiếng Leng keng thanh thúy.
Một tiếng điện tử vang lên: “Đếm ngược một giây sau sẽ cho nổ."
“Cho nổ!"
Chung quanh đột nhiên an tĩnh lại.
Thượng để yếu ớt lên tiếng: “Các vị, chúng ta tới để tìm yêu tinh, các ngươi
quên mất rồi à?"
Bọn họ đều ngẩn ra.
"A, không xong, thần linh như ta mà sao lại quên chuyện quan trọng như vậy."
Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên nói.
"Ta cũng vậy."

Nữ Tử Thần nói.
"Ta là thần linh ban sơ, vì sao cũng quên chuyện này?"
Pháo gia không hiểu mà nói.
Liễu Bình thoáng trầm mặc, ánh mắt lại hướng về hư không lần nữa.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó: “Ngươi đã bị yêu thuật không rõ
ảnh hưởng."
"Điểm chú ý của ngươi sẽ biến mất trong lúc lơ đãng."
"Ngươi không thể liên tục nhớ kỹ chuyện có liên quan đến yêu tinh."
Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một ý niệm.
Yêu thuật? Thủ đoạn và phong cách như vậy, hình như... Rất quen thuộc... Hắn
không khi nhìn lại một mặt quang bình.
Chỉ thấy cánh cửa đồng thau kia đã mở ra.
Đám Vệ Sĩ Tinh Thần cuống quít chạy trốn tự tán, rất nhanh đã không thấy
bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại cánh cửa tối om kia.
Mặt đất bắt đầu chấn động.- - Không rõ là vì bom sắp nổ, hay là vì quái vật
khủng bố nào đó sắp xuất hiện.
Đại Địa chi Mẫu nói: “Chú ý, nhũng Vệ Sĩ Tinh Thần đó đều chạy ra tinh cầu,
bọ cánh cùng thuật pháp không ngăn cản chúng nó."
Oanh -- Mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.
"Chúng ta còn ở trên viên tinh cầu này-- vì sao vừa rồi ta lại muốn nổ chết chính
mình vậy?"
Pháo gia có chút buồn nản mà nói.
"Ta đoán... Có lẽ chuyện chúng ta quên đi tìm yêu tinh là thủ đoạn của yêu
tinh."
Liễu Bình nói.
"Yêu tinh?"
Pháo gia, Đại Địa chi Mẫu và Tử Thần và kêu lên nói.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Bằng không còn ai có thể im hơi lặng
tiếng làm chúng ta quên mất nó?"
Vừa dứt lời.
Một tiếng kêu hỗn loạn phẫn nộ đột nhiên vang lên, truyền khắp cả thế giới
dưới lòng đất.
"A ha, đám rệp đáng chết!"
"Các ngươi chưa bao giờ là đối thủ của ta, hiện tại cánh cửa tai hoạ bị các ngươi
mở ra, ta sẽ giết sạch các ngươi!"
"Dù sao, ta đã bị các ngươi cầm tù..."
Giọng nói kia đột nhiên im bặt, sau đó lại vang lên với âm lượng cực nhỏ: “Từ
từ... Ta đếm cái nào...”.
"Một vạn, hai vạn, tam vạn, bốn vạn --”.
"Bốn thêm bốn là tám, không sai, cái này ta rất tự tin."
"Tám thêm tám... Không làm khó được ta, là mười sáu, vậy mười sáu thêm
mười sáu..."
"... Là bao nhiêu vạn năm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK