Cuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa.
Tia chớp xẹt qua màn đêm, chiếu sáng con đường nhỏ lầy lội trơn trượt trên son
đạo này.
Một đội người đang cưỡi ngựa lao nhanh trong mưa rền gió dữ.
Bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: “Chưởng môn, phía trước có một ngôi
miếu!"
"Đi tránh mưa đi."
"Tuân lệnh!"
Đội ngũ tăng nhanh tốc độ, lập tức hăng hái lao nhanh đến ngôi miếu phía
trước.
Một trưởng lão cười nói: “Ta nhớ được nơi này, trong phạm vi năm trăm dặm
chỉ có ngôi miếu này -- Chờ đi tiếp về phía trước, leo qua hai ngọn núi, lướt qua
Tứ thanh hà thì sẽ tới gần kinh thành."
"Tối nay nghỉ tạm tại đây đi."
Chưởng môn nói.
Mọi người mừng rỡ.
Vất vả bôn ba cả ngày, lại gặp mưa to, họ hận không thể lập tức tìm một nơi khô
mát thoải mái ăn ngủ nghỉ ngơi.
Ngựa đã được cột chắc, mọi người cầm đuốc vào miếu.
Chỉ thấy miếu này tuy hơi hoang phế, phủ một lớp bụi thật dày, nhưng dù sao
cũng ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, mang theo một bầu không khí an bình tĩnh
lặng.
Các dụng cụ trong miếu sớm đã bị tàn phá, chỉ có tượng thần được cung phụng
ở giữa đại điện là còn lành lặn không tổn hao gì.
Đó là một pho tượng thần linh toàn thân màu đỏ thẫm, nó nhắm mắt lại, đôi tay
nắm lấy một mộc trường, trên mộc trường vờn quanh ánh lửa cháy.
Liễu Bình nhìn thoáng qua tượng thần, cười hỏi: “Sư phụ, đây là thần linh nào
vậy?"
"Hỏa thần Chúc Dung."
Chưởng môn thuận miệng đáp lại một câu.
"À, tượng thần này khắc nhìn sinh động như thật."
Liễu Bình tán thưởng.
Ở trước mắt hắn, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tà vật: Kẻ
gặm nhắm trong im lặng."
ể ố ể ể
"Tà vật chân thật, ký sinh thể tuyệt đối không thể so sánh, còn có thể ngụy trang
thành bất cứ vật thể nào, thực hiện ngụy trang vào mọi lúc nhằm đi săn, cực kỳ
khó phát hiện."
Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Phải nghĩ ra cách để làm con quái vật này lộ ra dấu
vết.
Nhưng không thể để lộ ra chuyện hắn xuyên qua.
"Kiến Văn Như Danh"
dùng tốt như vậy, lỡ như bị bọn quái vật biết được thì về sau sẽ trốn tránh hắn,
vậy còn hoàn thành nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt như thế nào nữa? Đổi một cách
nói khác.
Nếu người chung quanh đều biết hắn có thể nhận ra quái vật, vậy kết cục duy
nhất của hắn chính là -- Làm một công cụ.
Liễu Bình yên lặng cân nhắc.
Chúng đệ tử bước vào miếu, vội vàng sắp xếp hành lý và nhóm lửa.
Hai vị trưởng lão hộ pháp lần lượt mang theo mấy người, đi một vòng quanh
miếu thờ, kiểm tra tình hình chung quanh.
Chưởng môn đi đến cửa miếu một mình, nhìn mưa gió bên ngoài rồi bỗng gọi:
“Liễu Bình."
"Đệ tử ở đây."
Liễu Bình tiến lên và đáp.
"Con là đệ tử thân truyền của ta -- Lần này đi đến kinh thành, mặc kệ con có
muốn hay không thì cũng đại diện cho thể diện của tông môn chúng ta, vi sư có
một nổi lo, muốn nói cho con nghe trước."
Chưởng môn nói.
"Sư phụ, xin người cứ nói."
Liễu Bình nói.
"Người tập võ chúng ta gặp mặt thì nhất định sẽ luận bàn một vài trận, đây là
chuyện mà tất cả các môn phái đều cam chịu."
Chưởng môn nhìn hắn và nói: “Sau khi đến kinh thành, đệ tử ưu tú của các môn
các phái khác nhất định sẽ tranh tài đấu pháp với con, vi sư hy vọng con đừng
chán ngán thất vọng."
Liễu Bình ngạc nhiên nói: “Sư phụ, cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao người biết
con đánh không thắng người khác?"
Chưởng môn nói: “Thời gian con nhập môn quá ngắn, khuyết thiếu kinh nghiệm
đánh nhau với người khác."
Liễu Bình ngơ ngẩn.
Chưởng môn thở dài nói: “Những tà giáo đồ vây thành lần trước đa phần là thôn
phu lưu dân ngu muội, vốn cũng không hiểu kỹ xảo và sức mạnh, chẳng qua bởi
ể ế ể
vì đạt được sức mạnh của quái vật nên mới có thể giết chóc bình dân, con có thể
chiến thắng bọn chúng cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà --"
"Đệ tử của các môn các phái, chỉ cần là người được dẫn đến kinh thành thì
không ai không phải là dạng người trăm dặm mới tìm được một, có kinh
nghiệm chiến đấu phong phú, mà thời gian con nhập môn ngắn ngủi, chỉ không
đến nửa tháng."
"Các loại kỹ xảo chiến đấu của con còn chưa trải qua thời gian tôi luyện... Nếu
thật sự đánh không thắng thì thôi."
Liễu Bình ôm quyền nói: “Vâng, cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ."
Lúc này ngoài cửa miếu lại truyền đến một tiếng vó ngựa.
Sớm đã có trưởng lão mang người đón đầu và quát: “Người tới là ai!"
Một giọng nói vang lên từ mưa gió: “Ma Son Tông, Triệu Tử Tiêu tới!"
Chưởng môn giật mình, lớn tiếng đáp lại: “Thì ra là Triệu tông chủ của Ma Son
Tông, mau mời vào tránh mưa."
Chỉ chốc lát sau.
Lại một đám người tiến vào miếu thờ Chúc Dung.
Một lão giả gầy gò cầm đầu cười lớn đi tới, ôm quyền nói: “Lý chưởng môn
Bách Linh Quan, đã thật lâu chúng ta chưa gặp lại."
Chưởng môn ôm quyền nói: “Từ sau khi Thành Châu bị tà giáo đồ diệt, đường
đi bị chia cắt thì đã quá lâu chưa gặp mặt."
Triệu tông chủ kéo một thanh niên phía sau lên rồi nói: “Còn không ra mắt
chưởng môn Bách Linh Quan?"
Thanh niên kia ôm quyền nói: “Thủ tịch đại đệ tử của Ma Son Tông, Trương
Bình Hà ra mắt Lý chưởng môn."
Chưởng môn nhìn thoáng qua Liễu Bình.
Liễu Bình cũng tiến lên đáp lễ, báo tên tuổi ra.
Triệu tông chủ nhìn hắn, cười nói: “Đạo pháp của Hoán Linh thâm thuý như
hải, mấy chục năm rồi vẫn khó có người lĩnh ngộ ra một chiều nửa thức, rốt
cuộc cũng tìm được truyền nhân rồi sao?"
Khó luyện? Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chưởng môn, chỉ thấy da mặt ông
ta giật giật, lạnh nhạt nói: “Lão phu luôn lười thu đồ đệ, gần đây mới động ý
niệm -- Đừng nói chuyện phiếm nữa, từ biệt mấy chục năm, không biết công
pháp của ngươi có tiến bộ hay không, chúng ta tới đánh một trận xem sao?"
"Ha ha ha, được!"
Triệu Tông chủ vui vẻ đáp ứng.
"Từ từ đã!"
Chỉ thấy mấy vị trưởng lão hai phái cùng lên tiếng.
ắ ế
Một trưởng lão Ma Son Tông chắp tay nói: “Trời đang mưa to gió lớn, nếu hai
vị chưởng môn giao thủ tại đây, miếu này sẽ bị hủy đi, mọi người đều không có
chỗ để tránh mưa."
Một trưởng lão Bách Linh Quan ôm quyền nói: “Vị trí hẻo lánh, lại sợ gặp phải
yêu tà nhìn trộm, nếu hai vị muốn giao thủ thì sao không chờ tới kinh thành rồi
nói sau?"
Hai vị chưởng môn nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
Đây là tình hình thực tế.
"Không bằng đệ tử thân truyền của người và ta so chiêu trước?"
Triệu Tông chủ kiến nghị.
Chưởng môn liếc nhìn Liễu Bình một cái, trong mắt có chút sầu lo.
Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ, ta mới học đao pháp không lâu, hiện giờ còn
không chế chiêu thức không được tốt lắm ––”.
Chưởng môn gật gật đầu, đang muốn thay Liễu Bình từ chối thì lại nghe hắn
tiếp tục nói: “Đúng lúc mượn cơ hội nà để tôi luyện chiêu thức một chút."
Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Son Tông đối diện cười nói: “Có gì không
thể? Ta lớn hon ngươi bảy tám tuổi, vậy để ngươi ra chiêu trước thì tốt hơn."
"Đa tạ chiếu cố!"
Liễu Bình ôm quyền nói.
Giữa đại điện nhanh chóng được dành ra một mảnh đất trống.
Chúng trưởng lão, đệ tử bỏ chuyện đang làm xuống, đều vây lại đây quan sát.
Những chuyện như luận bàn này giống như văn nhân ngồi luận, là chứng minh
thực tiễn võ học.
Chiến đấu có thể thúc đẩy người ta tiến bộ trưởng thành, còn có thể nâng cao uy
thế của tông môn, lập danh cho bản thân, từ trước đến nay nó luôn là phương
thức giao lưu của các môn phái.
Liễu Bình dẫn đầu bước vào sân, ôm quyền nói: “Trường sư huynh, mời."
Trương Bình Hà nói: “Mời."
Danh Sách Chương: