Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi chừng hơn mười phút.
Thông đạo phía trước rộng mở thông suốt, đó là một quảng trường rộng lớn.
Ở chính giữa quảng trường có một lôi đài thật lớn, trên lôi đài đang có một đám
quái vật dùng hết sức lực đánh giết nhau.
"Đại nhân, xin cho phép ta đi giết một trận."
Ma nữ mê hoặc nói.
"Hả? Ngươi muốn đi?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, thời gian một ngày sắp kết thúc, mà ta còn chưa giết chết được tồn
tại nào cả, địa cung sẽ lấy mạng của ta."
Ma nữ mê hoặc nôn nóng nói.
"Đi đi."
Liễu Bình lạnh nhạt nói.
Ma nữ mê hoặc gật gật đầu, thân thể bật cao rồi bay lên lôi đài, sau đó điên
cuồng chém giết những quái vật đó.
Ả ta mới ngăn cản mấy chiêu thì đã lộ ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương, thân
thể yếu ớt bay tới bay lui dưới sự trùng kích của đông đảo sức mạnh, trong lúc
nhất thời lại\ tránh thoát được vô số sát chiêu.
Mà những con quái vật chung quanh ở lại lần lượt ngã xuống mặt đất.
Hấp thu sinh mệnh! Liễu Bình thở dài, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
Đây là một loại sức mạnh vô hình mà khủng bố, nếu nhất thời không để ý thì sẽ
thật sự bị nó hút chết.
Liễu Bình híp mắt nhìn tình hình chiến đấu, bên tai bỗng vang lên một loạt tiếng
vang.
Cách, cách, cách! Một cái đồng hồ thật lớn hiện lên trên quảng trường.
Chỉ thấy kim phút kim giây trên đồng hồ đều chỉ vào vị trí 12 giờ.
Đương -- đường -- đường -- Tiếng chuông vang lên.
Tất cả chém giết trên lôi đài hoàn toàn ngừng lại.
Giờ khắc này, toàn bộ quảng trường ồn ào rơi vào tĩnh mịch.
Đủ loại quái vật đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thật cẩn thận nhìn vào nhau.
Đột nhiên.
Một con quái vật kêu lên thảm thiết: “A -- Không! Rõ ràng ta giết được một tồn
tại, dâng đầu lên cho địa cung, vì sao ––”.
ể ầ ầ ấ ầ
Thân thể nó dần dần chìm vào lòng đất, chỉ lộ ra một cái đầu.
Một con quái vật khác bên cạnh nó cười điên cuồng và nói: “Ha ha ha, xem ra
hôm nay kẻ giết được ít nhất chính là ngươi, ngươi không chết thì ai chết?"
Đi cùng với tiếng cười điên cuồng của nó, những con quái vật chung quanh đều
lộ ra vẻ mặt may mắn.
Liễu Bình lạnh nhạt đứng quan sát, trong lòng dần hiểu ra vấn đề.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:
“Ngươi đã hiểu rõ quy tắc của địa cung Ác Mộng"
"Tồn tại giết chóc ít nhất trong ngày sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của địa
cung."
"Giá trị giết chóc của ngươi là: Bảy cái đầu."
"Địa cung Ác Mộng sẽ cho ngươi phần thưởng tương ứng."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Phanh! Một cái hộp nhỏ màu đen xuất hiện ngay trước mặt Liễu Bình.
“Ngươi đạt được vật phẩm: Hộp Ác Mộng (Vật phẩm)."
"Phương pháp sử dụng: Ngươi có thể nói ra vật phẩm mà mình khát vọng đạt
được, địa cung Ác Mộng sẽ rút ra chức nghiệp giả Ác Mộng cũng khát vọng đạt
được vật phẩm đó để tiến hành chém giết, người thắng cuối cùng sẽ giành được
vật đó."
"Chú ý: Không thể vứt bỏ hộp Ác Mộng, người phải nói ra vật phẩm mình khát
vọng đạt được trong vòng một phút, nếu không người sẽ bị địa cung Ác Mộng
cắn nuốt."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua rồi biến mất.
Liễu Bình đánh giá cái hộp trong tay, nhịn không được lại nhìn về phía những
người khác.
Chỉ thấy trong tay một con quái vật cả người mọc đầy gai xương sắc nhọn cũng
có một cái hộp.
Nó mở miệng nói với giọng ồm ồm: “Ta muốn đạt được một binh khí cường
đại."
Cách nó không xa, một quái vật khác mở miệng nói: “Ta muốn đạt được một
thuật chiến đấu mới."
"Ta muốn tiến hóa lần nữa!"
"Ta muốn một đôi chiến ủng tốt!"
"Ta muốn có đủ linh hồn để hoàn thành một lần tiến giai!"
Hết giọng nói này đến giọng nói khác vang lên.- - Chỉ cần là quái vật còn sống
sót, hoặc nhiều hoặc ít đều đạt được hộp Ác Mộng, chẳng qua kích thước hộp
và tính chất hoàn toàn không giống nhau.
ễ ố ầ ố ế
Liễu Bình suy đoán đó là vì số lượng đầu mà mọi người cống hiến cho địa cung
khác nhau, bởi vậy mới có chênh lệch như vậy.
Cổ hoặc ma nữ kia đứng trên lôi đài đằng xa, nhìn thoáng qua Liễu Bình rồi lớn
tiếng nói: “Cho ta một thuật Ác Mộng có thể thoát khỏi kẻ địch!"
Xẹt -- À ta trực tiếp biến mất.
Xem tình hình này thì ả ta đã đi chém giết với những người có nguyện vọng
tương tự rồi.
Tên quảng trường, bọn quái vật lục tục biến mất.
Liễu Bình rơi vào trầm tư.
Hắn cần cái gì đây? Thời gian một phút sắp hết rồi, hắn phải lập tức nói ra một
thứ.
–– Có! Hắn cúi đầu nhìn nữ anh trong ngực mình.
Chiến đấu gì đó đều dễ nói, chỉ cần không ngừng chém giết quái vật là được,
thật ra vấn đề lớn nhất là nơi này không có thứ cho nữ anh ăn được, cũng không
có gì để nàng dùng.
Hắn không thể để nàng đói chết ở chỗ này! Liễu Bình nâng hộp Ác Mộng lên,
mở miệng nói: “Xin cho ta đầy đủ sữa bột, tã giấy và bình sữa."
Xet! Hắn trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở cổng một trấn nhỏ.
Chung quanh là vùng hoang dã bao la.
Hoàng hôn đang chìm về hướng Tây.
Trấn nhỏ bị phủ lên một lớp vàng kim.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không ở cổng của trấn nhỏ:
“Không có tồn tại nào có nguyện vọng tương đồng với ngươi."
"Nguyện vọng của ngươi là duy nhất."
"Xét thấy tình huống này, địa cung Ác Mộng sẽ xây dựng nên một thế giới, để
năm linh hồn cường đại trầm luân trong địa cung tiến đến ngăn cản ngươi."
"Nếu chúng thành công ngăn cản, ngươi sẽ rơi vào địa cung, chỉ còn lại một cái
đầu, không ngừng cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung, mà chúng sẽ đạt
được thân thể một lần nữa, có thể tiếp tục hành tẩu trong địa cung Ác Mộng."
"-- Ngươi phải tự đi tìm kiếm thứ mình muốn."
Nhắc nhở phù thiêu đốt lơ lửng bất động ở giữa không trung.
Liễu Bình suy nghĩ một lát, sau đó nâng bước chân lên, đi xuyên qua những
nhắc nhở phù lơ lửng bất động đó rồi đi về hướng trấn nhỏ phía trước.
Hình như hôm nay là ngày hội gì đấy, trấn nhỏ đang cực kỳ náo nhiệt.
Hình như vì Liễu Bình là nhân loại –– Vì thế tất cả tồn tại trên trấn nhỏ đều
dùng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK