Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên, thẻ bài biến mất, con thuyền Noah thật sự
xuất hiện trước mặt Liễu Bình.
Không thấy thánh quốc đâu nữa.
Thay vào đó chính là con thuyền Noah này! Nó đứng sừng sững trong hư không
trang viến Ác Mộng, tản ra khí tức vô cùng thần thánh.
"... Là thuyền cứu nạn, người ghép thuyền cứu nạn ra à."
Đại Địa chi Mẫu Gaia thất thần nói.
"Tiếp tục ở lại tuyến thời gian này thì vận mệnh của ba chúng ta chỉ có tử vong,
biện pháp duy nhất là dùng thuyền cứu nạn rời khỏi tuyến thời gian này, đi vòng
qua thế giới song song, đến thời khắc nào đó trong tương lai."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn con tàu bay to lớn hùng vĩ kia, không khỏi ngừng thở.
Không sai -- Toàn bộ tuyến thời gian đã bị chủ trang viên phong tỏa, cho nên
không thể dùng cách nhảy vọt thời gian để tránh né kẻ địch.
Ở lại nơi này chiến đấu cũng không phải cách, chúa tể toàn trí toàn năng đã thấy
được kết cục tuyệt vọng kia.
Hiện tại có một con đường hoàn toàn mới-- Đó là đến thế giới song song! Đến
thế giới song song nào đó mà thời không không bị khóa lại, từ thế giới kia đi
đến tương lai, sau đó trở lại thời khắc nào đó trên chủ tuyến thời gian lần nữa.
Làm vậy vừa né thoát phong tỏa của chủ trang viên, cũng tránh đi sự săn bắt của
chúa tể Ác Mộng, thành công đi đến tương lai! Có lẽ chỉ có thương để mới nghĩ
ra được biện pháp như vậy!
"Ta không hiểu, bọn chúng cường đại như vậy, chẳng lẽ sẽ có một thế giới song
song mà chúng không tồn tại?"
Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi.
"Đương nhiên bọn chúng tồn tại -- ở bất cứ thế giới song song nào, bọn chúng
đều tồn tại, chẳng qua có một vài thời khắc, lịch sử sẽ xuất hiện lệch lạc khiến
cho chúng phát hiện thế giới thần trụ khác trước, tạm thời chưa đến Vĩnh Dạ và
Luyện Ngục thần trụ mà thôi."
Thượng đế nói.
"Đó chính là thế giới song song mà chúng ta muốn tới."
Liễu Bình nói.
"Đúng là như thế."
Thượng đế nói.
"Ta bắt đầu cảm thấy ngươi không hổ là chúa tể toàn trí toàn năng."

Liễu Bình nói.
Thượng để trầm mặc mấy phút, hạ giọng mà nói: “Trên thực tế, chuyện này còn
có một vấn đề kỹ thuật."
"Vấn đề kỹ thuật gì?"
Liễu Bình hỏi.
Thượng để nói: “Phát động tàu bay Noah cần số lượng lớn nguồn năng lượng.
Đây là một số tiền chi ra khổng lồ, mà ta đã chết, không có cách nào vận dụng
tài phú của thiên quốc..."
Hư không bỗng chấn động.
Một khí tức tà di lặng lẽ xuất hiện.
Liễu Bình không chút do dự nhảy lên tàu bay, chuyển động chiếc nhẫn rồi trút
cát vàng xuống mãnh liệt.
"Đi!"
Hắn quát lên một tiếng.
"Ta biết ngay ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta."
Thượng để tán thưởng.
Tàu bay khổng lồ chậm rãi chuyển động.
Toàn thân nó hóa thành trong suốt, chui vào hư không, hoàn toàn biến mất tăm
hơi.
Trong chớp mắt cuối cùng-- “Có quả bom to nào không? Tựa như cái ở Mật
Lương Trấn ấy."
Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ hư không.
"Có một loại cờ xí triệu hoán hủy diệt."
Đây là giọng nói của thượng đế.
"Cho ta."
"Được."
Cuộc đối thoại kết thúc.
Liễu Bình tiện tay tung ra một hắc ảnh.
Hắc ảnh này bay xuống, cắm trên bãi cỏ, đón gió phấp phới.- - Đó là một học
kỳ (Cây cờ đen).
Một Liễu Bình hư ảo đi đến bên dưới hắc kỳ, lấy tay đè lại cột cờ, đúng tại chỗ
lẳng lặng chờ đợi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Hư không khẽ động.
Mộng Yểm La Vương và chủ trang viên cùng xuất hiện.
"Ồ? Sao ngươi lại ở chỗ này? Vì sao không chạy?"
Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu thất vọng.
"Ta không cần chạy nữa."
Liễu Bình nói.
"Vì sao?"
Mộng Yểm La Vương hỏi.
"Vừa rồi ta... Đạt được một loại sức mạnh thánh khiết, đúng lúc ta cũng cảm
thấy chán ghét trận chiến này, ta muốn để ngươi nếm thử mùi vị bị nổ tung lúc
ta sắp chết."
Liễu Bình vỗ cột cờ và nói.
Hắc kỳ lập tức hóa thành một làn sương khói, biến mất khỏi trước mặt nó.
Thay vào đó là một ngọn núi lớn hoàn toàn do bom thánh quang chồng chất
thành.
"Sau đây xin thưởng thức, triệu hoán đến từ thiên đường."
Liễu Bình búng tay một cái và nói.
Tất cả bom bắt đầu nở rộ ra ánh hào quang chói mắt -- Bạch quang mãnh liệt
xông lên trời cao.
Cả trang viên Ác Mộng bị vụ nổ này hủy diệt hoàn toàn.
Uy lực vụ nổ vượt qua sức tưởng tượng bình thường, ngay cả hư không cũng bị
nổ ra một cái hang sâu thật lớn, thật lâu cũng không thể khép lại.
Chủ trang viên không thể không trốn vào thời không gần đó, tạm thời tránh đi
sức mạnh hủy diệt sinh ra từ vụ nổ.
Mộng Yểm La Vương không động đậy.
Nó đắm chìm trong thánh quang mang sức mạnh hủy diệt vô tận, cứ như bị một
ánh hào quang ấm áp chiếu rọi.
Sức mạnh ở mức độ này hủy diệt tất cả trong hư không -- Nhưng Mộng Yểm La
Vương chỉ cảm nhận nó, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ mặt giống như cảm
động.
"... Ngươi có thể làm ra sức mạnh như vậy... Làm một chúng sinh, thật sự quá
ghê gớm."
Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu tán thưởng, trong mắt tràn ngập điện
cuồng và hỗn loạn.
"Ngươi nhìn giống như đã chết, nhưng ta không tin."
"Ta đoán ––"
ấ ố
"Ngươi nhất định còn sống."
Tiếng nói vừa dứt.
Tên người Mộng Yểm La Vương bỗng bừng lên một luồng sát ý mãnh liệt như
dời non lấp biển.
Lúc này vụ nổ vừa kết thúc, thánh quang huy hoàng mà chói mắt cũng hoàn
toàn biến mất theo toàn bộ trang viên.
Trong hư không hắc ám, một con quái vật khổng lồ lặng lẽ xuất hiện, tiến đến
tìm hiểu tình hình.- - Đầu của nó trống rỗng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng ly
tán, trên người thì mọc đầy mầm thịt, mặt trên dựng thẳng từng đồng tử dựng
thẳng.
Đó là chúa tể Ác Mộng đầu tiên mà Liễu Bình gặp phải.
Tên chúa tể Ác Mộng này quan sát chung quanh, không nhìn thấy trang viên,
cũng không tìm thấy bất cứ chúng sinh nào.
"Này, La Vương, rốt cuộc người đang làm gì?"
Nó bất mãn hỏi.
"Ta đang làm gì?"
Mộng Yểm La Vương lặp lại một lần.
"Trang viên là nơi dự trữ và tuyển chọn trái cây ưu tú, vì sao ngươi hủy diệt
nó?"
chúa tể Ác Mộng kia hỏi.
Mộng Yểm La Vương như mới phục hồi tinh thần, chậm rãi quay đầu nhìn về
phía đối phương.
Chỉ thấy trên lưng nó bỗng tung ra một cánh tay hắc ám thật dài, trong nháy mắt
đã xuyên thấu hư không, đánh một quyền vào mặt đối phương.
Thân thể chúa tể Ác Mộng kia khổng lồ như núi, lại bị một quyền này ầm ầm
đánh bay, lao đi như sao băng, không biết tung tích.
Mộng Yểm La Vương nhìn về phía đối phương biến mất, nhẹ nhàng nói khe
khẽ: “Đừng có dong dài nữa, nếu không ta giết ngươi, ăn sạch tất cả mọi thứ
trên người của ngươi đấy, nghe rõ không?"
Sâu trong hắc ám.
Giọng nói của chúa tể Ác Mộng kia không còn vang lên.
Lúc này Mộng Yểm La Vương mới có chút vừa lòng.
Nó suy nghĩ một lát, sau đó trầm ngâm nói: “Ta nhớ dáng vẻ của ngươi... Vậy là
đủ rồi."
Phía sau lưng nó không ngừng mấp máy, hiện ra một rồi lại một cánh tay màu
đen.
Những cánh tay đó lập tức xông lên mấy ngàn mét trên trời cao, trong đó có dài
có ngắn, hàng ngàn hàng vạn, mỗi cánh tay đều bày ra thủ ấn, pháp quyết,
ề ắ ấ ổ
quyền, chưởng, chỉ, thậm chí nắm lấy muôn hình muôn vẻ binh khí, sôi nổi vũ
động không thôi.
Lúc này Mộng Yểm La Vương mới nâng hai cánh tay trái phải lên, khép lại với
nhau và nói: “Nếu ngươi thật sự còn sống, vậy đón lấy một kích này của ta––”.
"Từ hiện tại đến tương lai vô tận, mặc kệ ngươi trốn ở nơi nào, nó cũng có thể
tìm thấy ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt.
Hình như Mộng Yểm La Vương còn không yên tâm.
Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua tất cả những cánh tay, nhếch miệng cười nói:
“Tìm được hắn, giết hắn, mang về cho ta ăn!"
"Nếu không tìm thấy hắn --”.
"Vậy hủy diệt tất cả những thứ có liên quan đến hắn!"
Chỉ một thoáng, tất cả cánh tay hóa thành tàn ảnh hỗn loạn bay tán loạn, tất cả
rút khỏi thân thể, chui vào hư không rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK