Dưới sự phối hợp của các Thần linh, thế giới diệt tuyệt này dường như đang
nghênh đón một bước ngoặt quan trọng.
Liễu Bình gật đầu.
Các Thần linh cũng đang nghĩ cách khôi phục thực lực bản thân.
Mình cũng cần phải tìm kiếm những Thần linh khác... Sớm ngày mặc bộ Ác
Mộng chi Ủng kia, sẽ có thêm một phần thực lực để ứng đối mọi chuyện.
Chỉ cần mặc được bộ Ác Mộng chi Ủng kia, lại thêm lực lượng của bản thân
mình, những con quái vật kia chắc chắn sẽ không nhận ra, kẻ chiến đấu với
chúng nó lại là một con người!
"Có Địa Thần, hiện tại chúng ta còn thiếu Thủy, Hỏa, Phong Thần nữa thôi."
Liễu Bình nói.
"Thủy thông vạn vật, uẩn dưỡng mọi thứ, lại điều khiển mọi thứ của thân thể, có
lực lượng của Tam Trụ khác, có thể nói là toàn trí toàn năng, ta chính là Thần
linh thuộc hệ này."
Thượng Đế nói.
"Vậy chúng ta còn thiếu Hỏa và Phong."
Liễu Bình nói.
"Phong chủ hư không và bầu trời, Cổ Thần trong vũ trụ chính là Thần linh hệ
Phong."
Thượng Đế nói.
"Bộ thi thể Cổ Thần kia có được hay không?"
"Không được, linh hồn của nó đã bị hao mòn gần hết rồi... Cổ Thần rất khó tìm,
ta đề nghị chúng ta đi tìm Thần linh hệ Hỏa trước."
"Làm cách nào mới tìm được?".
"Mặc dù ta biết, thế nhưng vì an toàn, vẫn không nên nói tốt hơn, dù sao người
đã có một loại phương thức chính quy có thể lợi dụng năng lực của ta biết được
mọi thứ."
Thượng Để nói.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, cũng hiểu được.
Giảng Đạo.
Loại năng lực này đúng là thoát thai từ hệ Thần Thánh, do năng lực "Sáng Tạo"
của mình diễn sinh ra.
Đáng tiếc hôm nay đã dùng một lần rồi.
Chỉ có thể chờ đợi ngày mai.
ắ ấ ố ồ ế ằ ố ổ
Đã như vậy... Hắn bay thấp xuống, ngồi xếp bằng tại đống đổ nát, yên lặng tu
hành.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một ngày đã đi qua.
Ngày thứ hai tiến tới.
Liễu Bình mở mắt ra, ý nghĩ lưu chuyển, lập tức kích hoạt "Giảng Đạo".
Từng luồng sáng thánh khiết mà ấm áp bao phủ trên người hắn, làm cho hắn
như một tồn tại thần thánh vậy.
Hắn làm ra động tác rút.
Một phong thư màu trắng bị rút ra.
"Nhìn lại một lần nữa, vẫn cảm thấy rất thần kỳ."
Đại Địa chi Mẫu than thở, nói.
"Các ngươi dựa vào loại lực lượng tiên đoán này để tìm tới ta sao?"
Nữ Tử Thần hỏi với vẻ hào hứng.
"Đúng vậy, trong này có một dòng chữ, sẽ làm cho ta đi tới một con đường chắc
chắn có thu hoạch."
Liễu Bình nói.
Hắn mở phong thư ra.
Làm cho người ta bất ngờ chính là, trên tờ giấy trắng cũng không có những từ
ngữ giảng đạo mới.
Thay vào đó là một bức tranh khá đẹp đẽ.
Đó là một lâu đài tráng lệ mà hùng vĩ.
Trong lâu đài này, chim nhỏ bay lượn tự do, hoa thơm nở rộ đầy vườn, ngọn lửa
trong lò sưởi âm tường đang thiêu đốt rất vượng, trên bàn ăn bày vô số đồ ngọt
chồng chất cao như núi, trên mặt đất thì có rất nhiều đôi giày nhỏ lớn chừng
móng tay.
Thế nhưng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào cả.
Chỉ ở trên tường có một dòng chữ nhỏ do mứt ô mai tạo thành: "Trận chung kết
giải thi đấu bịt mắt trốn tìm lần thứ chín."
"Rất tốt, quá tốt rồi!"
Thượng Đế cảm thán.
"Thứ gì tốt?"
Nữ Tử Thần khó hiểu hỏi.
"Yêu tinh là con cưng của mọi pháp tắc, nếu như ngươi có thù với nó, người sẽ
không thể tìm tới nơi mà nó đang ở, điều này là do các pháp tắc đang giúp nó."
Thượng Đế nói.
ễ
Liễu Bình dùng hai ngón tay kẹp bức tranh kia, nói: "Như vậy, bức tranh Giảng
Đạo này có ý là..."
"Chúng minh đám Yêu tinh hoan nghênh ngươi."
Thượng Đế nói.
"Trong tuyến thời gian này, có vẻ như ta chưa từng gặp bọn chúng."
Liễu Bình nhún vai, nói.
"Có lẽ không chỉ bởi vì ngươi..."
Thượng Đế nói với giọng điệu kỳ quái.
Lão vừa dứt lời... Một sự kiện kỳ quái bỗng diễn ra.
Tấm giấy vẽ lâu đài kia thoát khỏi bàn tay Liễu Bình, tự động gấp thành một
cánh cửa nhỏ trên không trung.
Cửa nhỏ mở ra.
Một con Yêu tinh nhỏ bé mặc váy ngắn màu xanh lục nhảy ra, ngoắc Liễu Bình,
nói: "Người tìm được lâu đài của chúng ta sao? Quá tốt, dựa theo một điều luật
nào đó trong số 33 triệu điều luật của Yêu tinh, nếu có khách tới xem lễ trong
quá trình diễn ra đại hội bịt mắt trốn tìm, như vậy chúng ta cũng sẽ mời vị
khách đó tới tham dự tranh tài!"
"Ta?"
Liễu Bình chỉ chỉ bản thân mình, hỏi.
Yêu tinh kia cũng không sợ người lạ, nhảy thẳng tới vai Liễu Bình, nói: "Tên
người ngươi có mùi của Yêu tinh chúng ta, có thể thấy được ngươi cũng là bạn
của một Yêu tinh nào đó, đúng không?"
"Đúng thế."
Liễu Bình thừa nhận.
Yêu tinh váy lục tới gần tai hắn, nói nhỏ: "Trận chung kết này quá kịch liệt,
chúng ta không thể không kiếm một vài người bạn tới tham gia cùng, ngươi có
thể tới giúp chuyện này hay không?"
"Kịch liệt như thế nào? Có thương vong sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Trận chung kết đã kéo dài sáu ngàn năm... trong đám tuyển thủ, không ai có
thể phát hiện ra ai, cho nên chúng ta cần phải có người tới đánh vỡ cục diện
này."
Yêu tinh giải thích.
"Sáu ngàn năm..."
Liễu Bình rên rỉ.
"À, khá kinh tâm động phách đó, đây đúng là một trận chiến giằng co kinh điển
có thể ghi vào sử sách, đúng không?"
Yêu tinh váy lục nói với giọng than thở.
"Ta nên làm như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Tùy ý, chỉ cần tới dự thi là được, dù là bị đào thải, sau trận đấu này vẫn sẽ
được nhận bắp rang bơ và ô mai làm giải khuyến khích."
Yêu tinh nói với vẻ hào hứng.
"... Thực ra... ta có việc cần các ngươi hỗ trợ."
Liễu Bình nói.
"Tất cả mọi người đều đang xem đại hội này, tới khi nào trận tranh tài này kết
thúc thì mới có thể xử lý các hạng sự vụ khác, hay là người cũng ở lại làm
người xem đi, chắc hẳn đợi thêm mấy ngàn năm nữa cũng sẽ kết thúc thôi."
Yêu tinh nói.
Mấy ngàn năm... Liễu Bình không tự chủ được mà thở dài, nói: "Dự thi đúng
không, đi, dẫn ta tới dự thi."
"Tốt!"
Yêu tinh rút một cây trượng gỗ ra, chỉ về phía Liễu Bình.
Thân hình Liễu Bình thu nhỏ tới mức ngang bằng với Yêu tinh, rồi bị đối
phương nắm chặt tay, vọt vào trong cánh cửa kia.
Danh Sách Chương: