Nước biển màu xám đậm mênh mông vô bờ.
Thi thể nguy nga như dãy núi kia lơ lửng trên đường giao nhau giữa biển và
trời, nó trôi nổi bồng bềnh, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.- - Đây là một tồn tại nửa
người nửa cá.
Liễu Bình cẩn thận quan sát, lại phát hiện nó hoàn toàn khác với nhân ngư trong
thế giới Ma Pháp Trắc.
Nhân ngư không có thân thể to lớn như nó, trên mặt cũng không mọc ra ba con
mắt dựng thẳng, càng không có thân thể phủ đầy vảy và hàm răng nhọn lồi lõm
đan xen.
Chung quanh thân thể con quái vật này tràn ngập sương mù màu xám lạnh nhạt
và các loại quang ảnh mơ hồ không rõ.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn chăm chú vào quái vật, duỗi tay mở sách thẻ ra.
Chỉ thấy trên sách thẻ, đa số các thẻ bài đều bị lật ngược lại, cứ như tiến vào
một trạng thái không thể sử dụng.
Giọng nói của Lilith vang lên từ đỉnh đầu: “Liễu Bình, nơi này có một Trường
Kỳ Quỷ thật lớn, nó hạn chế sức mạnh hồn hóa của sách thẻ."
"Mọi người đi ra đều sẽ chết sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có Andrea, Yana và Hoa Tình Không đạt tới cấp 50 có thể ra giúp người,
hơn nữa mỗi lần chỉ có thể đi ra một người -- Ta chỉ có thể bảo đảm hồn hóa của
một người không bị tắt thôi."
Lilith nói.
Nàng có chút tủi thân, lại không cam lòng mà nói: “Đều tại ta lãng phí nhiều
thời gian như vậy, mất đi quá nhiều sức mạnh, hiện giờ lúc ngươi muốn chiến
đấu, mà ta chỉ có thể bảo đảm hồn hóa của một người không tắt."
"Không có việc gì, nơi này thật sự nguy hiểm, cả ta cũng không biết phải xuống
tay như thế nào..."
Liễu Bình cất sách thẻ đi rồi nhìn lại thôn xóm kia.
Hắn thấy được thiếu niên khỉ ốm kia.
Trên lưng thiếu niên vẫn công một con quái vật toàn thân mọc đầy vảy, nhưng
hắn ta lại không hề có cảm giác, nhanh chóng đi đến trước một ngôi nhà đá xập
xệ, dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Liễu Bình mở miệng nói: “Dũng Hiện là giao hội của nhiều lớp pháp tắc, bởi vì
nó quá phức tạp và không thể biết trước nên rất dễ vượt qua nhận thức vốn có
của chúng ta, cho nên mới có vẻ vô cùng Kỳ Quỷ."
ế ể
"Nếu bàn từ điểm này ––".
"Khi hai bên chiến đấu đều nắm giữ “Dũng Hiện trình độ Kỳ Quỷ, có lẽ đôi bên
đều không dám lỗ mãng."
"Bởi vì trong lòng ai cũng không có tự tin chiến thắng."
Liễu Bình cất bước, chậm rãi đi dọc theo con đường sỏi đá bụi mù tung bay kia.
Trong thôn gõ gõ đánh đánh, tiếng khóc vang lên không ngừng, hiển nhiên là
người nhà của A Hồng đang làm tang sự cho hắn ta.
Liễu Bình chen vào đám người, liếc nhìn vào căn nhà một cái.
Chỉ thấy thi thể thiếu niên kia đang nằm trên linh sàng, cứ như đang ngủ.
Đây là A Hồng.
Nếu không phải toàn thân con quái vật kia mọc đầy vảy, thật ra nhìn giống hắn
ta như đúc.
Liễu Bình xoay người bỏ đi, xuyên qua ngõ nhỏ chật hẹp ẩm ướt, đi đến trước
cửa nhà khỉ ốm.
Cốc cốc cốc -- Cánh cửa mở ra.
"Liễu ca? Sao người lại tới đây?"
Thiếu niên khỉ ốm hoảng loạn hỏi.
Liễu Bình liếc nhìn vào trong một cái, cười nói: “Cô chú đều có ở nhà à, không
có việc gì, ta tìm khỉ ốm trò chuyện."
Trong nhà truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Ăn cơm chưa? Vào
chơi đi cháu."
"Ăn rồi ạ."
Liễu Bình đi vào, lôi kéo khỉ ốm cùng bước vào phòng hắn ta.
Cánh cửa đóng lại.
"Liễu ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Khỉ ốm thấp thỏm hỏi.- - Thằng nhóc này cũng đang âm thầm lo sốt vó đây này.
Rốt cuộc khỉ ốm là tiểu đồng bọn duy nhất đi thăm A Hồng trước khi hắn ta
chết.
"Học được một công phu mới, đặc biệt lợi hại, hiện tại đến dạy cho ngươi."
Liễu Bình nói.
"Chiêu thức gì?"
Mắt khỉ ốm sáng rực lên.
"Xem cho kỹ ––”.
Tay Liễu Bình như tàn ảnh, tung lên rồi ấn vào cổ của hắn ta.
Khỉ ốm ngã nhào xuống giường, rơi vào hôn mê.
ẫ ấ ắ
Con quái vật kia vẫn bấu chặt vào phía sau lưng hắn ta.
Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên người quái vật, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn nói
chuyện với ngươi."
Quái vật bỗng ngẩng đầu, trùng đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào Liễu
Bình.
"Ngươi -- thấy được ta?"
Nó lấy ngữ điệu gian nan mà đông cứng để hỏi.
Oanh! Sương xám vô biên lan tràn từ trên người nó, hoàn toàn bao phủ cả căn
phòng.
Liễu Bình đứng trong sương mù, không nhìn thấy cái gì cả.
Hắn bỗng vươn tay, cứ như cầm lấy thứ gì rồi nhẹ nhàng đâm về phía sau một
cái.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Quái vật phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn uất, lại biến mất trong sương mù lần nữa.
"Phong ấn thị giác của ta? Trước kia ta là người mù cũng không sợ loại thủ
đoạn này, khuyên người đừng chọc ta bực."
Liễu Bình nói.
"Miệng lưỡi của ngươi cũng ghê gớm lắm."
Quái vật lớn tiếng quát.
Gần như cùng thời khắc đó, giọng nói của Hoa Tình Không vang lên: “Bắt lấy
ngươi!"
Tiếng đâm chém vang lên liên tục.
Sương xám chợt tan đi.
Chỉ thấy trong phòng xuất hiện vô số gai nhọn đan xen, con quái vật kia bị đâm
xuyên qua hai tay hai chân, giam cầm ở giữa không trung.
Hoa Tình Không đứng bên cạnh Liễu Bình, một bàn tay hóa thành vô số gai dài
dữ tợn, gắt gao đè lại quái vật.
Liễu Bình nói: “Ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta có thể trao đổi với nhau."
Quái vật nhìn chằm chằm hắn, sau đó thân thể dần hóa thành hư vô, nhẹ nhàng
chảy xuống từ vô số những gai nhọn.
"Học được đôi chút Kỳ Quỷ mà dám mạnh mồm với ta à?"
Quái vật châm chọc nói.
Hoa Tình Không còn muốn ra tay thì Liễu Bình bỗng nói: “Lui!"
Hoa Tình Không lập tức biến mất.
Andrea xuất hiện sau lưng Liễu Bình, quát khẽ: “Thủ Quật Chi Thuẫn!"
ầ ắ ễ ấ ấ
Gần như cùng thời khắc đó, Liễu Bình đứng bất động, chỉ cất trường đao vô
hình đi, nắm chặt lấy vỏ đao.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt cháy mắt thoáng hiện: “Ngươi kích hoạt uy năng
của Vỏ đao Tứ Thánh Trụ: “Luân Chuyển, tất cả tổn thương sẽ do vật hoặc
thuật phòng ngự gánh chịu trước."
Oanh ---- Thân thể quái vật bỗng nổ tung.
Cuồng phong vô biên vô tận thổi quét tới từ phía chân trời, đánh tan tất cả
những căn nhà đá trong toàn bộ làng chài.
Tất cả hóa thành bột mịn.
Tất cả con người, súc vật, mọi vật sống đều tan biến không còn gì nữa.
Thế giới hóa thành bình nguyên.
Một tấm chắn phù văn khổng lồ cao tới mấy chục mét chắn sau lưng Liễu Bình
đã phủ kín vết rạn.
Rắc!
Một tiếng động nhỏ vang lên, cả tấm chắn hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống mặt đất,
làm bay lên mảnh bụi mù bao la.
Con quái vật kia lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung, bất ngờ hỏi: “Không
chết?"
Liễu Bình cười cười, nói: “Ta vẫn cảm thấy, chúng ta có thể trò chuyện đàng
hoàng với nhau."
Quái vật nói: “Ngươi ––"
Lời nói của nó bỗng bị cắt ngang.
Trong nháy mắt nó mở miệng, Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra.
Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức!
Danh Sách Chương: