Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con chim máy lùi về.
Cửa nhỏ bằng gỗ trên đồng hồ “Phanh"
một tiếng đã đóng lại.
Gần như cùng thời khắc đó -- Tất cả ánh đèn tắt hết.
Trần nhà vỡ ra một cái lỗ to, một người treo cổ rơi xuống từ trần nhà, treo lủng
lẳng trước mặt bọn họ.
Đó là một nữ nhân cả người toàn là máu.
Hình như nàng vừa chết không lâu, bị một sợi dây thô màu đen thít chặt cổ, treo
ở giữa không trung, chậm rãi chuyển động.
Ánh lửa còn sót lại trong lò sưởi chiếu rọi gương mặt nàng -- Trên mặt nàng đầy
vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, cứ như nhìn thấy điều gì cực kỳ khủng bố.
Tĩnh mịch.
Máu tươi rơi xuống đất từ xiêm y của nàng, phát ra tiếng tí tách.
"Số 02! Sao nàng lại chết chứ!"
Nam tử tóc dài la lên thất thanh.
"Nàng chính là 02?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử tóc dài nói: “Đúng vậy, rõ ràng nàng nghỉ ngơi trên gác mái -- từ từ,
trước khi ngươi tới, hình như ta nghe thấy trên gác mái có tiếng mở cửa sổ––"
Bọn họ nhìn nhau.
Nam nhân râu xồm danh hiệu là 01 kia lên tiếng: “Đi lên gác mái xem tình hình
–– tốt nhất chúng ta cùng đi hết đi."
Hắn ta là người có kinh nghiệm nhất ở đây.
Những người khác đều gật gật đầu, Liễu Bình cũng cảm thấy nên biết được số
02 chết như thế nào.
Bọn họ đi đến trước cầu thang thật dài.
"05, ngươi là chức nghiệp cận chiến à?"
số 01 hỏi.
"A, đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Ngươi đi ở đằng trước."
03 nói với giọng điệu chân thật đáng tin.

01 cũng gật gật đầu.
Liễu Bình nhìn về phía hai người, chỉ thấy 01 mặc một bộ áo giáp da màu xám
nhẹ nhàng, hình như là chức nghiệp thiên về dạng ẩn nấp.
Bên hông 03 treo một loạt lựu đạn, trên người có cột mấy cái dây đai chiến
thuật, trên đó treo đầy băng đạn, tay hắn ta có cầm một thanh súng hoa cải trong
tay.
Có pháp sư, có thích khách, có tay súng, quả nhiên đều không thích hợp xông
lên trước.
Đúng là người cầm đao như hắn thích hợp dò đường ở đằng trước.
"Được rồi, đi theo ta."
Liễu Bình vừa đi lên gác mái, vừa đánh giá tình hình chung quanh.
Trên đường vô kinh vô hiểm.
Đẩy cánh cửa gác mái ra, chỉ thấy trên sàn nhà trong đó quả nhiên có một cái lỗ
lớn.
Một sợi dây dài bị máu tươi làm ướt sũng được cột trên chân giường, kéo dài từ
cái lỗ đó xuống bên dưới.
Thi thể nữ bị treo ở giữa không trung như vậy.
Cửa sổ trong phòng đang mở, có thể nhìn thấy bên ngoài là một mảnh đen
nhánh, chỉ có bông tuyết chi chít tung bay và tiếng rít thê lương của gió.
"Thứ ngu xuẩn, nhất định là mở cửa sổ ra nên mới bị thứ gì bên ngoài giết, thật
đáng chết!"
Số 03 nói.
Những người khác cũng không nói gì.
Trước đó con chim máy móc kia nhắc nhở “Không thể rời khỏi căn nhà này, nếu
không kết cục rất khó nói đấy”, chứng minh trong nhà vẫn xem như an toàn.
Ai biết cửa sổ bị 02 mở ra.
Hành động này tương đương với dẫn sói vào nhà -- Cũng không biết thứ gì đã
tiến vào nơi này.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó tiện tay bổ ra một đao, tháo rời cái giường gỗ kia ra.
"Ngươi làm gì?"
Số 03 cảnh giác hỏi.
"Không thể để cửa sổ luôn mở như vậy, ai biết bên ngoài còn có thứ gì, ta đi
phong kín nó."
Liễu Bình nói.
Ánh mắt bọn họ dừng lại trên cửa sổ rách nát lần nữa.
Nam tử tóc dài bỗng vung vẫy pháp trường, than nhẹ: “Đi, nhìn xem tình hình
bên ngoài."
ấ ố ể ắ
Chỉ thấy đỉnh pháp trường hiện ra một đống bọt biển màu sắc rực rỡ tung bay,
nhanh chóng xuyên qua cửa sổ, tứ tán ra trong cuồng phong, đi xa theo gió
tuyết.
Nam tử tóc dài nỉ non: “Hiển ảnh."
Trước mặt gã lập tức hiện ra mấy chục quầng sáng ảo ảnh, phơi bày cảnh tượng
bên ngoài.
-- Những bọt biển đó giống như đôi mắt, thay gã tra xét toàn bộ tình hình bên
ngoài thôn xóm.
Số 01 râu xồm chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: “05, hành động nhanh lên một
chút."
Liễu Bình cũng nhìn thoáng qua, động tác trên tay lập tức nhanh hơn, gần như
trong nháy mắt đã bổ ra bảy tám tấm ván gỗ.
Hắn vung tay lên, những tấm ván gỗ đó lập tức bay qua, phong kín cửa sổ lại.
Số 01 lấy ra mấy cây đinh và nói: “Đây là thánh định mang sức mạnh đuổi ma,
nghe nói đã từng đóng đinh tồn tại chí tà."
Hắn ta bắn từng cái đinh ra, đóng tấm ván gỗ lên cửa sổ.
Lập tức không nghe thấy tiếng gió tuyết nữa.
Căn phòng khôi phục an tĩnh.
Bốn người thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào những
quầng sáng ảo ảnh đó.
Trong quầng sáng kia -- Đã không còn thôn xóm gì.
Cả thế giới biến thành một mảnh hư vô vô biên vô tận, chỉ có căn nhà này lơ
lửng trong bóng tối, giống như một khối gỗ xếp sẽ rách nát vào bất cứ lúc nào.
Sâu trong hư không hắc ám, bóng dáng khổng lồ nào đó đang im lìm bơi lội.
Còn có vô số những tiếng thét chói tai thể lường truyền đến từ hư không xa
hơn.- - Cả căn nhà đã nằm trong không gian di độ nào đó, sẽ gặp phải nguy
hiểm vào bất cứ lúc nào!
"Pháp sư, thu lại thuật quan trắc của ngươi, nó cũng không phải thuật pháp cao
minh gì, rất có thể bị tồn tại nào đó lần theo dấu vết mà đến, tìm được chúng
ta."
Số 01 trầm giọng mà nói.
"A, được."
Tóc dài nam nhân cuống quít vùng vẫy pháp trượng.
Tất cả ảo ảnh lập tức tiêu tán.
"Tuy đã cúp điện, nhưng cũng phải dập luôn lửa trong lò sưởi, nếu không rất có
thể sẽ bị tồn tại nào đó cảm ứng được nguyên tố hóa tồn tại."
Số 01 tiếp tục nói.
ế ề ế
"Thật đáng chết! Rõ ràng đều là phi thăng lên, kết quả không có cả chút thường
thức này, giờ ả chết thì dứt khoát rồi, sắp chết còn gây phiền phức cho chúng
ta."
Số 03 mắng.
Hắn ta rút ra một cây roi, xoay người đi xuống gác mái.
"Ngươi đi làm gì?"
số 01 hỏi.
"Dập tắt lửa trong lò sưởi, tiện thể quất ả kia hai roi để bớt giận."
Số 03 đi xuống lầu.
Số 01 thở dài và nói: “Ai cũng biết pháp môn ngăn cách khí tức đúng không, ta
kiến nghị các người sử dụng đi."
Liễu Bình gật gật đầu.
Đối phương nói rất hợp lý, hiện giờ thật sự nên thu liễm khí tức, đừng để bất cứ
tồn tại không rõ nào chú ý.
Cố gắng qua đêm nay, khẳng định căn nhà sẽ trở lại thôn xóm, đến lúc đó thì an
toàn.
Hắn tiện tay ấn ra một quyết liễm tức.
"Đi, chúng ta xuống lầu, chiểu ứng nhau vượt qua đêm nay."
Số 01 nói.
"Phải như thế."
Nam tử tóc dài vội vàng tiếp lời.
Liễu Bình liếc số 01 một cái.
Ban đầu cái tên này lạnh nhạt như khối băng.
Nhưng nhìn xong tình hình bên ngoài căn nhà thì hắn ta lại đột nhiên nhiệt
tình.- - Không biết vì sao, Liễu Bình cứ cảm thấy hắn ta có chút sợ hãi.
Rõ ràng là người từng trải qua sáu buổi tối, ban đầu còn trấn định ngủ gà ngủ
gật, hiện tại lại thay đổi như vậy.
Chẳng lẽ tình hình buổi tối hôm nay không quá giống với ngày thường?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK