Lời nói dối.
Liễu Bình lắc đầu, thật sự không muốn giao tiếp với lão nhân này nữa.
Không biết lão ta bị nhốt bao lâu mà vẫn còn tuyến thế giới, thẻ bài trao đổi vị
trí không gian, thậm chí có thể bất tử.
Đầy miệng nói dối.
Không cẩn thận một cái thì lão sẽ ra tay lần nữa.
Mang theo một đồng loại như vậy sẽ rất chịu thiệt.
Cứ để lão tiếp tục bị vây khốn ở chỗ này đi.
Liễu Bình kéo cánh cửa ra rồi bước ra ngoài.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, tiếng gào rống tuyệt vọng của lão nhân kia
lập tức bị ngăn cách trong phòng.
Liễu Bình nhìn lại hai bên hành lang.
Đều là ngõ cụt.
Trên con đường này chỉ có một phòng cầm tù như vậy, ngoài ra không còn gì
khác.
Trên hành lang phiêu đãng mấy tuyến thế giới lấp lánh nhấp nháy.
Liễu Bình không để ý tới những tuyến thế giới đó, lập tức đi đến cuối hành
lang, ẩn tay lên vách tường, ý đồ phát động “Ngươi không nhìn thấy ta”.
Nhưng trong hư không lại hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Điều kiện
không hợp lệ, không thể phát động kỹ năng trước mặt."
Không thể phát động.
Chẳng lẽ mặt sau vách tường đồng thau này là đặc ruột? Liễu Bình đi đến đầu
còn lại của hành lang, ấn tay lên đó.- - Vẫn không thể phát động.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, dán lên trần nhà, dùng tay nhẹ nhàng gõ gõ tường
đồng thau.
Phán đoán từ âm thanh nặng nề kia thì chỉ sợ đã không phải tường, mà căn bản
không có bất cứ khe hở nào.
Chẳng lẽ chỉ có thể dùng tuyển thế giới mới rời đi nơi này được? Liễu Bình rơi
xuống, nhìn về phía những tuyến thế giới trôi nổi bất định đó.
"Nữ sĩ, trong thời đại trước kia... Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đều dùng loại
dây này sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Nó là một cách liên hệ trong vũ trụ, là manh mối tự nhiên sinh thành, Thế Giới
Loại Sinh Mệnh Thể có thể sử dụng nó trực tiếp xuyên qua vô số thời gian, đi
ồ ố ể
gặp đồng loại vốn xa xôi không thể với tới ở nơi khác."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Vậy sẽ làm mình rơi vào hiểm cảnh -- Ai lại tùy tiện dùng nó."
Liễu Bình nhún vai và nói.
"Thời đại trước kia các pháp tắc vẫn còn tồn tại, mọi người có thể thông qua bói
toán và những thủ đoạn biết trước khác, thậm chí trực tiếp thông qua pháp tắc
phân rõ đối tượng thế giới mà sợi dây gắn kết."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Hiện tại không được."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, pháp tắc đều chết sạch."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình nhìn về phía từng tuyến thế giới.
Vì rời khỏi nơi này, hiện tại chỉ có thể tùy tiện chọn một sợi.
Hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng điểm lên một tuyến thế giới.
Tuyến thời gian kia lập tức tỏa ra một ánh hào quang mãnh liệt, như tia chớp lôi
kéo hắn lập tức biến mất khỏi hành lang.
Hư không mở ra.
Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống.
Chỉ thấy nơi này là một hành lang đồng thau khác.
Chung quanh hắn có bốn tồn tại hình người đang đứng -- Bọn họ bày ra hình
thái nhân loại, nhưng thực tế tất cả đều là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể.
"Cẩn thận, dòng thời gian lại thay đổi, chúng ta không biết đại điện này nằm ở
thời gian nào."
Nữ sĩ Huyền Bí thấp giọng mà nói.
Liễu Bình khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua cuối hành lang.
Nơi đó có một cánh cửa.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa! Hắn thu ánh mắt lại, nhìn về phía những tồn tại
khác.
"Ha, lại một đồng loại nữa tới."
Một người có hai cái đầu nói.
"Để ta đếm thử, tổng cộng có năm đồng loại, cũng đã đủ rồi."
Một tráng hán nửa người dưới là ngựa, nửa người trên là người nói.
Những người khác cũng sôi nổi đáp lại.
"Các vị, các ngươi tụ tập ở chỗ này là muốn làm gì?"
ễ
Liễu Bình hỏi.
Mọi người an tĩnh, đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
"Trước khi người tới không dùng năng lực dự kiến nhìn thử à?"
Một nữ tử mặc váy dài hiếu kỳ hỏi.
Năng lực dự kiến.....
Pháp tắc đã chết sạch, mà ta đến từ Mộng Cảnh, ta có thể thấy cái gì? Nhưng
không thể nói ra lời này.
Nữ sĩ Huyền Bí đột nhiên nói: “Nói cho bọn họ, hôm nay người đang được may
mắn bao phủ, cho nên lười bói toán."
Liễu Bình cười cười, nói: “Hôm nay ta đang cực kỳ may mắn, cho nên lười bói
toán."
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
"May mắn à, nó là pháp tắc vận mệnh hi hữu, người được nó bao phủ thì cũng
giúp toàn bộ đoàn đội chúng ta may mắn đấy."
Con ngựa đầu người kia cười ha hả.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, không dùng ánh mắt thận trọng nhìn
chằm chằm vào Liễu Bình nữa.
Người hai đầu đã bắt đầu giải thích cho Liễu Bình biết: “Ta phát hiện một lồng
giam đồng thau, công nghệ đúc của nó vượt qua trình độ văn minh kỷ nguyên
của ta, cho nên ta đoán nơi này nhất định cất giấu bí mật gì đó."
"Có lẽ là tài bảo."
Một cái đầu khác của gã nói.
"Tóm lại,"
Nữ tử kia nói: “Hắn phát động tuyển nhiệm vụ triệu hoán, bất cứ Thế Giới Loại
Sinh Mệnh Thể nào tiến vào lồng giam này cũng sẽ nhìn thấy tuyến thế giới của
hắn rồi tiến đến cùng đi thăm dò."
"Thì ra là thế."
Liễu Bình gật đầu và nói.
"Mọi người tuy đến từ các thời đại khác nhau, nhưng nếu đều tới nơi này thì cứ
hợp tác đi, dù sao nơi này vừa thấy đã biết không đơn giản."
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen nói.
"Ta nói trước, ta đến từ kỷ nguyên Thanh Tuyền, am hiểu đánh nhau."
Ngựa đầu người nói.
"Ta đến từ kỷ nguyên Vu Pháp, am hiểu thuật pháp."
Nam tử áo đen nói.
"Ta đến từ kỷ nguyên Loạn Trụy, thích chơi chút nguyền rủa."
ầ
Người hai đầu nói.
"Kỷ nguyên Khí Vật, giống con ngựa kia, am hiểu cận chiến."
Nữ tử váy dài nói.
Miệng Liễu Bình giật giật, lại cảm thấy khó mà nói ra lai lịch của bản thân.
"Kỷ nguyên chung kết là đại bí mật, không thể nói, ngươi cứ nói cho bọn họ
mình đến từ kỷ nguyên Hồng Hoang."
Nữ sĩ Huyền Bí nói nhỏ.
"Ta đến từ kỷ nguyên Hồng Hoang, am hiểu một vài thuật pháp hiếm lạ cổ quái,
nhưng ai có đao không? Ta đi gấp nên không mang binh khí."
Liễu Bình nói.
Mọi người câm nín một hồi.
"Ngươi không đem theo cả một thứ trữ vật sao?"
Nữ tử váy dài hỏi.
"Xin lỗi, thật sự không mang."
Liễu Bình nói xin lỗi.
Một đại khảm đao màu vàng đen hùng hồn mộc mạc được ném tới trước mặt
Liễu Bìn.
"Cho ngươi mượn dùng, sau khi kết thúc cuộc thăm dò phải trả lại cho ta."
Người hai đầu nói.
Liễu Bình nắm lấy đạo.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Ngươi đạt được Ảo Tưởng chi
Nhận."
"Đao này không thể ra khỏi vỏ, ngươi sẽ dựa vào ý niệm ngưng tụ ra hình thể và
lưỡi đao để phát động công kích."
Liễu Bình đè đao lại rồi đúng bất động.
Bỗng nhiên.
Một hư ảnh của hắn bay ra, không ngừng vung trảm ngay trên không trung, bổ
đao quang sắc bén ra chung quanh.
"Thú vị, cảm tạ."
Liễu Bình nói.
"Không cần khách khí, chỉ hy vọng may mắn của ngươi có thể mang đến cho ta
một ít vận may."
Người hai đầu nặng nề cười nói.
Mọi người cùng đi đến cuối hành lang.
Ngựa đầu người đi lên trước, dùng một chân đá văng cánh cửa.
ổ ồ ấ ố
Bá –– Trong chớp nhoáng, một bàn tay khổng lồ cấu thành từ vô số hư không
chi thứ vói vào cánh cửa, lập tức kéo hắn ra ngoài.
"Ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi?"
Ngựa đầu người điên cuồng hét lên, toàn lực phát ra công kích về hướng bàn tay
khổng lồ kia.
Hành lang chấn động, lập tức phát ra một lực trùng kích, sôi nổi hất mấy người
bọn họ ra ngoài.
Mọi người còn ở giữa không trung mà đã thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nơi này là một tòa đại điện đồng thau.
Trong đại điện, một quái vật thật lớn cấu thành từ vô số hư không chi thứ đang
bỏ ngựa đầu người vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
"Hư Không Thứ Mẫu!"
Nữ tử váy dài la lên thất thanh.
Nàng lập tức muốn bay ngược trở về hành lang lúc đi tới.
Nhưng vách tường kia sớm đã trở nên bóng loáng, căn bản không nhìn thấy
cánh cửa và hành lang trước đó nữa.
Danh Sách Chương: