Trời ngã về tây, gió thu phủ hết núi rừng.
Sông dài soi bóng trăng non.
Liễu Bình đứng trên bờ sông trông về phía xa, lẩm bẩm: “Nếu ngồi với người
khác ở chỗ này hồi, vừa luận đạo, vừa uống rượu, vậy cũng là một sự hưởng
thụ."
"Ngươi sẽ lập tức chết, cần gì nghĩ nhiều như vậy."
Người khổng lồ châm chọc ở giữa không trung.
Hình thể của nó thật hùng vĩ, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.
Liễu Bình thở dài nói: “Thật là một tên gây mất húng."
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Ngươi mất đi thuật “Kiến
Văn Như Danh, đổi về quẻ thuật mà người am hiểu."
"Người ghi lại lịch sử còn cần một khoảng thời gian nhất định để đến, nếu có
thể, xin hãy tính ra thời gian này, bởi vì bổn danh sách không thể triển khai cảm
ứng siêu thời không, nếu không nhất định sẽ bị Ác Mộng chi Vương đối diện
người phát hiện."
Liễu Bình liếc nhìn một cái đã quét xong, duỗi tay búng búng tro bụi không tồn
tại trên vai.
Cái búng tay này có một lưu ý.
Chỉ có người hiểu được môn đạo mới biết, cao thủ quẻ thuật giống như Liễu
Bình búng tay một cái đã bấm đốt ra Thiên Can Địa Chi, búng cái thứ hai hiển
lộ Cửu Cung Bát Quái, búng cái thứ ba thì tính ra được cả bàn cơm đêm qua của
ngươi.
Lục nghệ là kết tinh văn minh tối cao của Nhân Gian Giới, nói càng sâu hơn,
Nhân Gian Giới là thế giới trung tâm của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ vì nó sinh ra
vạn vật, nuôi dưỡng tất cả chúng sinh.
Mà quẻ thuật thì đứng đầu trong lúc nghệ.
Trong hệ thống thế giới như vậy, quẻ thuật có thể nằm ở vị trí tối cao của chư
pháp nhân gian thì có thể thấy được sự tán thành của chúng sinh Lục Đạo đối
với nó.
Đương nhiên, xem bói cũng có rất nhiều môn đạo và chú ý, không phải là bấm
một cái là có thể biết được tất cả mọi chuyện.- - Liễu Bình cũng không ngoại lệ.
Cho nên hắn cười mở miệng nói: “Lão huynh, người đưa ta về đây, cũng không
biết hiện giờ là năm tháng nào thế."
Người khổng lồ quan sát hắn, nói với giọng điệu châm biếm: “Chẳng lẽ ngươi
muốn đi đến tương lai? Không, không đến được Lục Đạo Luân Hồi tương lai, ta
sẽ không để những người đó chú ý đến chuyện xảy ra ở nơi đây."
"Cho nên chúng ta ở quá khứ."
Liễu Bình như suy tư gì mà nói.
Ngón tay hắn lại giật giật.
Người khổng lồ nói: “Phàm nhân thật đáng buồn, người cho rằng ta không biết?
Ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, nếu người chết là có thể đi đầu thai –– Nhưng
hiện tại ta sẽ phong bể hồn phách của ngươi, lúc người tử vong, hồn phách cũng
sẽ theo đó mà diệt vong."
"Thực hợp lý, thực hợp lý."
Liễu Bình vỗ tay và cười nói.
Trước mắt hắn không ngừng nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt, những chữ
nhỏ đó giống như điên cuồng, không ngừng kéo lên trên, chỉ để lại vị trí cho tin
tức mới hiện ra: “Ngươi phát động một lần thôi diễn."
"Căn cứ vào dự báo của quẻ tường, người sẽ chết do sưong hàn diệt thể"
"Ngươi nói một câu nói với Ác Mộng chi Chủ, lại phát động thôi diễn lần nữa."
"Căn cứ vào dự báo quẻ tượng, người sẽ chết do liệt hỏa chiến người;"
"Ngươi hoạt động thân thể một chút, lộ ra nụ cười với Ác Mộng chi Chủ, hành
động này làm nó rất khó chịu, cùng lúc đó người lại phát động thôi diễn lần
nữa."
"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do vạn kiếm xé người!"
"Ngươi nói ra lời phụ họa nó, sau đó phát động thôi diễn."
"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do tâm mạch bị cắt đứt và cực
hình lột da."
Liễu Bình duỗi người, gió thổi qua làm hai thanh đao treo ở bên hông hắn leng
keng rung động.
Ác Mộng chi Chủ này thật là lão chết tiệt.
Chỉ cần là về chuyện liên quan đến hắn thì nó có thể nghĩ ra vô số biện pháp
không hề lặp lại như vậy.
"Đúng rồi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ về bí mật ta muốn nói đến hay sao?"
Liễu Bình hỏi.
Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm: “Đây là một giao dịch, ta cho phép người
chết ở chỗ này, mà người phải nói cho ta biết bí mật kia –– Nếu ngươi không
nói, ta có muôn vàn thủ đoạn để tra tấn ngươi."
Liễu Bình nói: “Nghe cho kỹ, bí mật ta muốn nói là như thế này."
"Ngươi đặt sức lực trên người ta thật là lãng phí thời gian, bởi vì nơi khởi
nguyên linh hồn kia đang bị một con quái vật bò lên từ Hư Không Thần Trụ hủy
diệt, nó sẽ hấp thu tất cả sức mạnh của nơi đó.”.
Nói xong, hắn đặt đôi tay ở sau lưng, mười ngón chạm vào nhau.
ế ắ ầ
Cương nhu chi tế, chắc sẽ không sai lầm.
Quẻ tượng tốt! Liễu Bình thu tay, trong lòng yên lặng suy đoán chuyện tiếp
theo.
Chỉ thấy người khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại hư không vô biên.
Nó như có thể nhìn thấy cái gì, nói với ngữ khí tràn đầy sát ý: “Là thật, rốt cục
cái tên kia là gì? Nó nhân lúc ta đang chơi đùa, đã đoạt đi những linh hồn thuộc
về ta kia..."
Nói xong thì nó giật mình, lại lập tức dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.- -
Chuyện ở nơi này còn chưa kết thúc.
"Đúng vậy, nó đang giành lấy những linh hồn vốn thuộc về ngươi."
Liễu Bình đặt đôi tay sau lưng, nhẹ nhàng động đậy.
Hắn không lừa nó.
Nơi khởi nguyên linh hồn kia thật sự bị hủy diệt trong tay chiến giáp khổng lồ
kia.
Các thần linh Cựu Nhật của Luyện Ngục cũng bị nó xử lý.
Bởi vậy, thần chủ Luyện Ngục mới không thể không trở lại thần trụ để nghỉ
ngơi, chờ đợi tương lai.
Đây là chuyện đang xảy ra trong lịch sử! Người khổng lồ quan sát tiếp, mở
miệng nói: “Hiện tại nên đưa người lên đường."
Liễu Bình nhìn vào tầm mắt nó, cười nói: “Ta còn chưa muốn chết, hoặc có thể
nói, ngươi cảm thấy ta nên chết như thế nào?"
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.- - Hắn sẽ chết do bị thiên lôi đánh xuống.
Người khổng lồ nói: “Ta muốn cho ngươi --"
Liễu Bình cắt ngang lời nó: “Ta đã sớm không phải một người tu hành, sau khi
nhìn thấy vô số văn minh, ta cảm thấy một ngày nào đó, các ngươi sẽ thua bởi
nhân loại."
Ngón tay búng ra, ngón tay gập lại, ngày đã tàn, màn đêm dâng lên, mây như
thương cẩu, trăng đã soi chiếu.
Quẻ thành.
Người khổng lồ bật cười và nói: “Một tên phàm nhân đáng buồn, người hoàn
toàn không hiểu sự chênh lệch giữa phàm nhân và Ác Mộng."
Ngón tay thon dài của Liễu Bình chậm rãi hoạt động.
Lần này, hắn sẽ chết do thân thể huyết nhục nổ tung và dị hoá.
Không được.
Phải thay đổi tiếp.
"Chênh lệch thật sự là có, nhưng cũng có hy vọng, chỉ cần nhân loại chúng ta có
hy vọng thì sẽ vĩnh viễn không từ bỏ, sớm muộn gì cũng có thể thắng."
ắ
Hắn nghiêm túc nói.
Hy vọng sao... Người khổng lồ trầm mặc một phút, sau đó mở miệng nói: “Ta
phải đihiện tại nói cho ta biết, thời khắc tuyệt vọng nhất cả đời ngươi là khi
nào?"
Đôi tay Liễu Bình khép lại với nhau.- - Kết quả thôi diễn mới đã xuất hiện.
Rất tốt.
Chính là cái này.
Đây là cơ hội duy nhất!
Danh Sách Chương: