Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa giờ sau.
Libertas nhìn lại sau lưng.
Đã không nhìn thấy cái gì cả.
Hắn ta nói với Liễu Bình: “Được rồi, có lẽ đã vứt bỏ được con quái vật kia.”
Ánh mắt của Liễu Bình đảo qua hư không.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung:
“Mục tiêu của ngươi còn đang lắng nghe.”
Nàng ta còn đang nghe.
Rõ ràng đã rời đi khoảng cách xa như vậy, nhưng nàng ta vẫn đang nghe!
“Cho nên, chuyện này còn liên quan đến quan hệ giữa gà mái và gà trống, trên
thực tế, trong một cuộc chiến đấu, ta đã từng được gà mái trợ giúp, nó cho ta...”
Liễu Bình vừa nói, vừa chỉ chỉ lên trán của Libertas.
Libertas duỗi tay sờ một cái.
Đầu đầy mồ hôi!
Hắn ta hơi biến sắc, lập tức hiểu được ý của Liễu Bình.
Nguy hiểm chưa trôi qua.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hết đường xoay xở.
Như vậy mãi thì không được.
Chẳng lẽ không có biện pháp gì có thể thoát khỏi con quái vật kia?
Liễu Bình vừa nói bậy bạ, vừa mặc niệm trong lòng:
“Giao diện thao tác anh linh, ngươi thăng cấp công năng triệu hoán anh linh thứ
cấp cho ta trước đi, hiện giờ ta đặc biệt cần người.”
Trong hư không, lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Chú ý!”
“Vấn đề của triệu hoán anh linh nằm ở chỗ: Anh linh mà bổn giao diện thao tác
triệu hoán, toàn bộ không mang theo sức mạnh Thần Bí Trắc của Luyện Ngục
và Vĩnh Dạ.”
“Bổn giao diện thao tác có thể cung cấp bản dùng thử cho ngươi, nếu ngươi
phát hiện không đúng thì có thể đổi mới và lựa chọn thay đổi vào bất cứ lúc
nào.”
Vậy thì tốt!
Nếu dùng không hài lòng còn có thể đổi cái mới!
ễ ế
Liễu Bình vui vẻ nói: “Được, tạm thời không bàn đến cái khác, sử dụng công
năng này trước cho ta!”
Trong hư không lập tức hiện ra một cái khung vuông nhỏ, trên đó có vẽ một đồ
án cờ xí, phía dưới viết một hàng chữ nhỏ:
“Triệu hoán anh linh cao cấp (Bản dùng thử).”
Liễu Bình đứng lên, duỗi tay nắm một cái vào hư không, lập tức nắm ra một
thanh chiến kỳ.
“Triệu hoán anh linh!” Hắn quát khẽ nói.
Phanh
Phía sau chiến kỳ dâng lên một luồng khói trắng.
Chỉ thấy một người nam nhân mặc nguyên bộ chiến giáp xông ra từ phía sau
chiến kỳ.
Trên đầu hắn ta hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Chiến sĩ cấp 100, Chiến Thánh.”
Nam nhân cười nói: “Tình hình thế nào, sao lại cần vận dụng ta tới tham
chiến?”
Liễu Bình nhìn đối phương, cảm nhận được sức mạnh cường đại trên người hắn
ta dâng trào như thủy triều, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Thẻ bài kiến nghị của Libertas yêu cầu không thể vượt qua cấp 15.
Nhưng mà….
Nhưng đây chính là Chiến Thánh cấp 100 đó!
Libertas liếc nhìn nam nhân kia một cái, lại nhìn Liễu Bình, giật mình nói:
“Ngươi tìm được đại ca này từ nơi nào!”
“Triệu hồi.” Liễu Bình nói.
Libertas vuốt ngực, thở phào một hơi rồi nói: “Vậy thì tốt, hắn chỉ đứng ở chỗ
này thì khí tức phát ra từ trên người hắn đã sắp thổi bay ta, thực lực như vậy
nhất định sẽ không sợ con quái vật kia.”
Nam tử nghe xong thì mỉm cười nói: “Cứ dựa hết vào ta.”
“Chúng ta thì sao?” Liễu Bình nói.
“Xuất phát, các ngươi đi theo ta là được.” Nam tử nói.
Liễu Bình nhắm miệng lại.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Nhắc nhở phù lại xuất hiện lần nữa:
“Kỹ năng: ‘Kẻ Đoạt Diễn ’ của ngươi đã bị bỏ dở.”
Vị Chiến Thánh cấp 100 kia vẫn luôn đi ở phía trước, lúc này bỗng dừng bước
lại.

“Phía trước có người.” Hắn ta nói.
Liễu Bình và Libertas cùng nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ nhân vóc dáng cao
lớn kia bỗng xuất hiện ở giữa con đường, trên tay có ôm một cái rổ.
“Một quả trái cây đã chín...” Nàng ta nhìn Chiến Thánh, thấp giọng nỉ non.
Libertas kêu lớn: “Chính là ả, ả là con quái vật kia.”
Chiến Thánh rút binh khí ra, cười nói: “Mặc kệ là cái gì, các ngươi cứ yên tâm
đi.”
Lời còn chưa dứt, dị biến đã đột nhiên sinh ra
Liễu Bình và Libertas căn bản không thấy rõ tình huống thế nào thì nữ tử kia đã
đứng ở sau lưng Chiến Thánh, nhẹ nhàng ấn tay lên vai hắn ta.
Bang!
Chiến Thánh hóa thành một quả trái cây đỏ rực, bị nữ tử đặt trong lòng bàn tay.
Nữ tử cầm lấy trái cây nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó há mồm cắn một ngụm.
Quả trái cây đó phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm.
“Thật là trái cây hương thơm ngọt ngào.”
Nữ tử há to mồm mà nhấm nuốt, máu từ khóe môi nàng ta nhỏ giọt vào trong
rổ.
Những quả trái cây khác trong rổ đều phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Nàng ta nhìn về phía Liễu Bình và Libertas, lắc đầu nói: “Các ngươi quá non
nớt, ăn vào cũng chả ra sao, nhưng ta có thể….”
Trong nháy mắt tiếp theo
Liễu Bình quát: “Ngừng! Ngươi nghe ta nói!”
“Chúng ta đều biết, trên thế giới có đủ loại người, có đàn ông, đàn bà, người
già, trẻ con, nhân loại là một chủng tộc ham thích vui sướng...”
Hắn kéo kéo Libertas.
Đó là Chiến Thánh cấp 100!
Liễu Bình điên cuồng hét lên trong lòng.
Với thực lực như vậy, dựa theo Tu Hành Trắc để phân chia thì không biết đã là
cảnh giới gì.
Nhưng Chiến Thánh lại bị nàng ta nhẹ nhàng sờ một cái thì trực tiếp biến thành
một quả trái cây mặc cho người ta xâu xé.
Sắc mặt Libertas trắng bệch, cứ như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt,
nhưng hắn ta bị Liễu Bình dùng sức kéo kéo, cuối cùng như mới tỉnh từ cơn
mộng.
“Đi!” Hắn ta đi theo Liễu Bình, hai người cất bước bỏ chạy.
Hai người vòng qua nàng ta, chạy như điên một mạch về phía trước.
ồ ể ế
“Chúng ta thích ăn các loại đồ ăn, ăn vào có thể mang đến cho chúng ta vui
sướng...”
Liễu Bình tiếp tục nói, quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái.
Chỉ thấy miệng nàng ta đầy máu, trong tay cầm một quả trái cây màu máu đã
cắn được một nửa, trên mặt lộ ra biểu cảm như đang lắng nghe.
Xem ra mặc kệ thế nào thì năng lực “Kẻ Đoạt Diễn” của Thần Bí Trắc này cũng
có tác dụng với nó!
Chỉ có Thần Bí Trắc mới có thể đối phó với Thần Bí Trắc sao?
Liễu Bình vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói: “Trừ đồ ăn ra thì còn những chuyện
khác có thể mang đến cho người ta vui sướng, ví dụ như vận động, vận động mà
cá nhân ta thích là...”
Miệng hắn không ngừng nghỉ, bước chân cũng liên tục chạy vội.
Hắn và Libertas nhanh chóng vứt nữ tử kia lại phía sau, dần dần không nhìn
thấy được nữa.
Nhưng lần này, hai người cũng không dừng lại.
Bọn họ cứ đi mãi đi mãi, đi được chừng hai ngày hai đêm.
Cuối cùng….
Trong hư không trước mắt Liễu Bình lặng lẽ xuất hiện một hàng nhắc nhở phù
mới:
“Bởi vì khoảng cách quá xa, mục tiêu của ngươi đã không thể nghe thấy lời
ngươi nói nữa.”
Liễu Bình nhìn thoáng qua, vẫn tiếp tục nói: “Nhân loại là một thể sinh mệnh đa
tài đa nghệ...”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”
Nó đuổi theo!
May mà Liễu Bình căn bản không ngừng lại, cho nên nó lại đứng tại chỗ, tiếp
tục lắng nghe.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục hiện lên:
“Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghe
thấy ngươi nói nữa.”
“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”
“Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghe
thấy ngươi nói nữa.”
“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”
“...”
ế ễ
Libertas liếc nhìn Liễu Bình một cái.
Liễu Bình không ngừng nói chuyện, tiện tay nhặt một nhánh cây lên rồi viết trên
mặt đất: “Nó đang đuổi theo chúng ta.”
Thời gian lại trôi qua một ngày.
Giọng nói của Liễu Bình đã khàn đặc.
Cuối cùng…
Những nhắc nhở phù liên tục lặp lại đó đột nhiên biến mất.
Sau ba ngày hai đêm, trên giao diện thao tác anh linh rốt cuộc cũng trở nên sạch
sẽ.
Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK