Thế giới chân thật.
Liễu Bình cầm lệnh bài học sĩ Thái Học do hoàng đế ban cho để vào Tàng Thư
Các lật xem các loại quyển trục võ học.
"Mấy thứ này đều thất truyền hơn phân nửa, chỉ còn một chiêu nửa thức, khó
trách các môn phái dám giao chúng cho hoàng thất bảo quản."
Hắn thở dài, mở một quyển quyền pháp ra rồi cẩn thận xem trong thời gian một
chén trà nhỏ.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lát.
"Bộ quyền pháp này bị mất mát quá nhiều, không thể bổ sung hết được, nhưng
ta dựa vào quyền chỉ và nửa đoạn trước của nó thì có thể tạo ra một bộ quyền
pháp càng tốt."
Nói xong, hắn lấy Quyển Sách Đáy Biển ra, ngưng thần tĩnh khí rồi sơ lượt cả
bộ quyền pháp trong đầu một lần.
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy trên Quyển Sách Đáy Biển lập tức hiện ra một bóng người, nhanh
chóng đánh hoàn chỉnh bộ quyền pháp này ra một lần.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra ở giữa không trung: “Quyền thuật mà
người suy đoán ra còn tốt hơn bộ ban đầu."
"Quyển Sách Đáy Biển sẽ đưa bộ quyền thuật này đến nơi thích hợp với nó để
kéo dài truyền thừa, ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Liễu Bình nói.
Hắn bỗng hiếu kỳ mà hỏi: “Quyền thuật này cũng coi như thượng thừa trong cả
thế giới này, người muốn đưa nó đến nơi nào?"
Trên Quyển Sách Đáy Biển hiện ra một hình ảnh.
Chỉ thấy hai thiếu niên bị kẻ thù giết chết cha mẹ, đuổi giết sát sao, cuối cùng
rơi xuống vách núi, may mắn rơi vào một son động, trong động có một bộ
xương khô, trong tay xương khô có nắm chặt một mảnh vải mỏng.
Hai thiếu niên mở mảnh vải đó ra, lập tức phát hiện bộ công pháp này.
"Vì sao lựa chọn bọn họ?"
Liễu Bình lại hỏi.
Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên Quyển Sách Đáy Biển: “Bởi vì quyền thuật này
là tổ tiên bọn họ sáng chế."
Được rồi.
ấ
Vậy rất hợp lý.
Liễu Bình buông Quyển Sách Đáy Biển ra, tiếp tục cầm lấy một quyển công
pháp tàn khuyết để xem xét.
Hắn vốn là cao thủ đúng đầu của giới Tu Hành, lại học được tri thức các văn
minh trắc, chứng kiến thần linh và Ma Vương ở Vĩnh Dạ, từng giao thủ với tù
nhân và sinh mệnh Kỳ Quỷ, hắn chỉ cần xem những công pháp võ đạo cơ bản
trước mắt thêm vài lần là có thể bổ sung hết, thường còn có thể sửa cũ thành
mới, tìm được chiêu số khẩu quyết càng tốt.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng.
Liễu Bình buông quyển tàn quyển võ học cuối cùng ra, duỗi người nói: “Về sau
lại đi đến các các môn phái tìm xem, xem có thể bổ sung thêm một vài công
pháp hay không."
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn:
“Ngươi bổ sung xong các loại công pháp võ học có nhu cầu cấp bách của thế
giới trước mắt."
"Sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc được tăng cường cực lớn."
"Sức mạnh Kỳ Quỷ của ngươi cũng theo đó mà được gia tăng trình độ nhất
định."
"Tất cả số liệu sẽ được tiến hành kết toán cuối cùng sau khi cuộc chiến hủy diệt
lần này kết thúc."
Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Mặc kệ thế nào thì kết cục của thế giới này vẫn là hủy diệt.
Nhiều lắm hắn chỉ có thể thay đổi quá trình, căn bản bất lực với kết quả.
Quá trình... Hắn có thể làm cái gì đây? Hắn rơi vào suy tư.
Giây lát sau.
Hắn thở dài nói: “Nếu có cách nào có thể bỏ toàn bộ chúng sinh trong thế giới
vào túi rồi cùng ta rời khỏi thời đại này thì tốt rồi."
Nếu có thể làm được bước này thì toàn bộ thế giới bị hủy diệt cũng không sao
cả.
Nhưng phải làm sao mới được đây? Kẻ cầm dù kia cũng không trơ mắt nhìn hắn
dẫn người chạy trốn.
Thậm chí không biết hắn có lo cho người khác được không, có khả năng hắn sẽ
bị hoàn toàn đánh bại rồi trở thành một bộ phận của nó.
Liễu Bình đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục hiện ra: “Thuật Kỳ Quỷ của
ngươi: Sơ Ác đã được làm lạnh."
ổ ắ ế ắ
"Ngươi bổ sung Thủy chi Pháp Tắc, khiến sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc đạt
được tăng cường cực lớn."
"Hiện tại ngươi có thể rút ra thẻ bài Thủy chi Pháp Tắc càng cường đại."
"Số lần rút ra hiện giờ là: 1."
Liễu Bình duỗi tay kéo một cái từ trong hư không-- Chỉ thấy một quyển sách có
vẽ tầng tầng lớp lớp bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn.
Thủy chi thẻ bài: Tiếng Vọng Tri Giác.
Sử dụng thẻ bài này, ngươi có thể phân chia Quyển Sách Đáy Biển ra vô số bản
sao, khiến nó trợ giúp chúng sinh trong thiên hạ nắm giữ tri thức.
Liễu Bình lập tức vứt thẻ bài ra ngoài.
Phanh! Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trước mặt Liễu Bình xuất hiện vô số những Quyển Sách Đáy Biển.- - Nó phân
liệt thành hàng trăm hàng ngàn bản sao! Quyển Sách Đáy Biển chấn động lên,
hiện ra hai hàng văn tự ở trước mặt Liễu Bình: “Ngươi có cho phép bản sao của
ta bay đến các nơi trong thế giới, trợ giúp những chúng sinh đó hay không?"
"Khi chúng sinh có được trợ giúp, tốc độ bọn họ xây dựng thế giới sẽ nhanh
hơn, sức mạnh Địa, Thủy, Hỏa, Phong cũng sẽ nhanh chóng tăng trưởng."
Liễu Bình suy tư một lát, sau đó nói: “Đương nhiên ta nguyện ý cho ngươi đi,
nhưng nơi này có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Quyển Sách Đáy Biển hỏi.
"Nếu người khác hỏi tri thức gì thì người nói cho hắn tri thức đó, dần dà, làm
vậy sẽ làm người ta mất đi lòng cầu tiến, thậm chí sinh ra cảm giác ưu việt
không làm mà hưởng nào đó."
"Nếu nói sâu thêm nữa, thật ra tri thức là thứ cực kỳ quý giá, chỉ sau bí mật, hẳn
nên được thu hoạch từ vô số thăm dò và nếm thử, mà chúng ta tùy tùy tiện tiện
tặng cho chúng sinh như vậy --"
"Sẽ làm bọn họ coi thường tri thức."
Quyển Sách Đáy Biển im lặng mấy phút, sau đó lại hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Ngươi nói rất đúng, nhưng có biện pháp nào?"
"Chúng ta nên làm như vậy --”.
Liễu Bình châm chước một lát rồi nói: “Muốn thu hoạch bất cứ tri thức nào
cũng cần trả cái giá tương ứng -- Cái giá này dùng tài phú để cân nhắc, dù sao
chúng ta cũng không phải ác ma, muốn chúng sinh hiến tế linh hồn, máu tươi gì
đó."
"Còn nữa, dụng ý của chúng ta là làm người ta cảm nhận được tri thức quý giá,
mà không phải làm khó bọn họ."
ể ề
"Cho nên bọn họ có thể nợ tiền."
"-- Nhưng nhất định phải trả, còn phải cho đủ tiền lời."
Quyển Sách Đáy Biển nghe xong thì lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đối
sách hoàn mỹ, ta lập tức chấp hành ngay."
Liễu Bình gật gật đầu, khép sách lại rồi nói: “Được rồi, ngươi có thể cho những
bản sao của mình đi đến các nơi trong thế giới, chắc chắn chúng sẽ làm tốc độ
phát triển của văn minh tăng nhanh."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Toàn bộ những bản sao đó của Quyển Sách Đáy Biển biến mất khỏi trước mắt
hắn.
Chỉ có một quyển ban đầu còn dừng lại trong tay hắn.
Một hàng chữ nhỏ hiện ra trên trang sách: “Các hạ, Quyển Sách Đáy Biển có
cần tuân thủ quy tắc này đối với người hay không?"
Liễu Bình nheo mắt lại, nói: “Ta thì không cần, dù sao ta là người chia sẻ tri
thức -- đầu ra chuyện thu phí người chia sẻ? Làm vậy sẽ đả kích tính tích cực
của ta, rõ chưa?"
"Đã rõ."
Quyển Sách Đáy Biển đáp lại.
Danh Sách Chương: