Quán bar.
Trên quầy bar có bày một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài này có một thanh cự chùy dáng vẻ dữ tợn.
"Ác Mộng Chi Toái."
"Trọng chùy."
"Có được uy năng Kỳ Quỷ: Vô xá."
"Thuyết minh: Bất cứ chống đỡ gì nhằm vào chùy này đều không được thành
lập, công kích của chúy này sẽ dập nát tất cả chống đỡ, tạo nên tổn thương chân
thật gấp ba lần để đánh trúng mục tiêu."
Liễu Bình đặt Bách Nạp Đạo ở bên cạnh thẻ bài, nói: “Đây là thẻ bài ta lấy
được từ trên người cái tên vừa chiến thắng được."
Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Ta đã cảm nhận được sức mạnh của nó
–– Ta cần càng nhiều thứ để phân tích địa cung này rốt cục là như thế nào."
Liễu Bình nói: “Hiện tại có một trọng điểm, chúng ta phải cùng bắt lấy nó."
"Cái gì?"
Bách Nạp Đao hỏi.
Liễu Bình chậm rãi nói: “Danh sách có thể tự chủ phát ra các loại thẻ bài, cũng
có thể tiêu diệt người tiết lộ bí mật, rốt cục nó là một loại cơ chế kích phát và
trù tính chung, hay là “Có tồn tại nào đang âm thầm thao túng danh sách."
Bách Nạp Đao nhỏ giọng nói: “Cái này thì đơn giản, trên người ngươi cũng có
một danh sách, nó đã đi theo người thật lâu, không bằng người hỏi nó một chút
đi."
"Nó ngủ say rồi."
Liễu Bình tiếc nuối mà nhún nhún vai.
Bách Nạp Đao cười lạnh nói: “Ta nhớ danh sách sẽ không ngủ."
Liễu Bình nói: “Nhưng giao diện thao tác anh linh trả lại ba thẻ bài chức nghiệp
cho ta, mất đi quá nhiều năng lượng, cho nên rơi vào ngủ say."
"Đồ ăn ngon bị cướp đi, đương nhiên sẽ không vui rồi."
Bách Nạp Đao nói tiếp.
Liễu Bình giật mình.
Từ từ! Nếu thật là vậy.
Nếu giao diện thao tác anh linh ngủ say vì mất đi ba thẻ bài-- Như vậy, nếu hắn
muốn đánh thức nó, chẳng phải chỉ cần đúc đồ ăn là được rồi? Sao hắn không
sớm nghĩ ra chuyện đơn giản như vậy chứ! Liễu Bình giơ thẻ bài Trọng Chùy
Á ầ ồ
Ác Mộng trên quầy bar lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Danh sách, đây là một
thẻ bài vũ khí cường đại ẩn chứa sức mạnh Ác Mộng và Kỳ Quỷ, ta bảo đảm
ngươi sẽ thích nó."
Hư không yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Thật sự có thể cho ta ăn
sao?"
“Thật sự có thể cho ta ăn sao?"
Liễu Bình nhìn hàng chữ nhỏ thiêu đốt này, không khỏi có chút câm nín.
Không phải ngươi đã ngủ say sao? Tại sao hiện tại lại thò đầu ra, còn hỏi có thể
ăn được hay không? Hồi tưởng lại danh sách vẫn luôn đi theo hắn, giúp không
biết bao nhiêu việc -- “Ăn đi."
Liễu Bình thở dài nói.
Bá! Thẻ bài Ác Mộng Chi Chùy kia trực tiếp biến mất khỏi tay hắn.
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Bổn danh sách
được sức mạnh Dũng Hiện cường đại bổ sung, đã thức tỉnh lần nữa."
"Xét thấy lần trầm miên này tiêu hao quá nhiều sức mạnh, danh sách chỉ có thể
cung cấp thêm một loại trợ giúp cho ngươi, xin hỏi có bắt đầu rút ra hay
không?"
Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ đó, bỗng nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi hắn
chọn lựa các loại công năng trong danh sách.
Hắn mở miệng nói: “À –– Thật ra là như vậy, trong địa cung Ác Mộng này có
một danh sách khác, nó cực kỳ hung hãn, ta muốn làm rõ rốt cục nó là như thế
nào."
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi muốn nhìn thấy bản
gốc của danh sách? Một thẻ bài Ác Mộng không đủ kích hoạt sức mạnh loại
trình độ này."
"Xin sử dụng ít nhất ba thẻ bài Ác Mộng để kích hoạt sức mạnh này."
Quả nhiên danh sách có biện pháp! Nhưng phải có ba thẻ bài Ác Mộng -- Hắn
đã cho nó một Ác Mộng Chi Chùy.
Còn cần hai thẻ bài.
Xem ra hắn phải đi gây chuyện với hai cường giả khác.
Liễu Bình đứng dậy từ chỗ ngồi, bước nhanh đi ra khỏi quán bar.
Chỉ thấy Vương Trọng Công và tên nam tử đầu trọc kia đứng trên quảng trường
trấn nhỏ, đang thương lượng mở rộng càng nhiều phương tiện phòng ngự và
công kích cho nơi này.
"Chào chủ nhân."
Vương Trọng Công vừa nhìn thấy Liễu Bình thì lập tức nói.
"Thủ lĩnh, chào ngài."
ầ
Nam tử đầu trọc nói.
"Đúng rồi, ta nên xưng hô người như thế nào?"
Liễu Bình hỏi hắn ta.
"Ta là Lôi Mãnh, sinh vật nguyên tố, tạm thời hóa thành hình người –– ngài gọi
ta là Lão Lôi là được."
Nam tử đầu trọc nói.
"Vương Trọng Công, Lão Lôi, hai người đi đánh trấn nhỏ số bốn đi."
Liễu Bình nói.
Vương Trọng Công và Lão Lôi nhìn nhau.
"Có thể dùng thiết bị chiến tranh có lớn ta để ở nơi này không?"
Vương Trọng Công hỏi.
"Được."
Liễu Bình nói.
Vương Trọng Công nhẹ nhàng thở ra.
Lão Lôi hỏi: “Lỡ như chúng ta đánh không lại thì phải làm sao?"
"Chỉ cần đánh, không cần nhất định phải thắng, nhưng phải làm ra động tĩnh
thật lớn."
Liễu Bình nói.
"Tuân lệnh!"
Hai người cùng kêu lên.
Không biết Vương Trọng Công tìm ra một chiếc chiến xa thật lớn từ chỗ nào,
hắn ta chở rất nhiều khí giới chiến tranh cỡ lớn trên trấn nhỏ trên chiếc chiến xa,
ầm ầm chạy về hướng trấn nhỏ số bốn.
Chỉ chốc lát sau.
Tiếng lửa đạn mãnh liệt vang lên.
Mặt đất hơi chấn động.
Không trung phía Nam trấn nhỏ không ngừng bùng lên các loại quang diễm.
"Hai đánh một, hẳn thanh thể sẽ không kém."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
"Cho nên vì sao ngươi không đi theo đằng sau? Chẳng phải ba đánh một càng
dễ đạt được thắng lợi?"
Bách Nạp Đao hỏi.
"Hiện tại ta có một tâm đắc."
Liễu Bình nói.
"Tâm đắc gì?”.
ế ấ ồ Á
"Thật ra kỹ xảo chiến đấu của những tồn tại rơi vào địa cung Ác Mộng này
cũng không cao, chỉ biết lợi dụng sức mạnh Dũng Hiện, cho nên đánh chính
diện thì sẽ tốn thời gian tốn sức lực."
"Vậy ngươi muốn đánh thế nào?"
"Rất đơn giản."
Thân thể Liễu Bình bật cao bay lên trời, lấy thẻ bài “Vô Tồn Chi Nham"
kia ra ngay trên không trung.
Hắn nhẹ nhàng ném thẻ bài đi.
Phanh!
Một tiếng động vang lên.
Trên trời lập tức xuất hiện “Vật nên có"
nào đó.- - Mây.
Đám mây này thong thả phiếu đãng trên không trung, gần như giống những
đám mây khác như đúc.
Nó nhẹ nhàng bay về hướng trấn nhỏ số hai phía Đông Nam.
Danh Sách Chương: