Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, đưa ánh mắt về hướng hư không.
Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở nơi đó:
“Các ngươi đang ở bị danh sách: Chủ Cơ Giới cưỡng chế mộ binh, nơi đến là
bệnh viện tâm thần tầng 21 của thành phố Cơ Giới.”
“Danh sách này làm vậy xuất phát từ thiện ý.”
“Nhưng có người lợi dụng lỗ hổng or quy tắc, cưỡng chế gán ghép danh hiệu
này lên người ngươi và Norton, có khả năng gây bất lợi cho ngươi.”
“Ngươi muốn hoàn thành lần truyền tống này hay không?”
Liễu Bình nói: “Ngươi dám ra tay ngăn lại lần truyền tống này không?”
Danh sách thao tác anh linh đáp lại: “Bổn danh sách đã tiếp thu thẻ bài trung
tâm của danh sách ‘Ngu Giả mã số 3-6912’, do đó xây dựng nội hạch danh sách
Vĩnh Dạ bình thường, sẽ không bị coi là danh sách ngoại lai nữa, cũng sẽ không
bị bất cứ tồn tại nào hoài nghi.”
“Bởi vậy, bổn danh sách có thể ra tay phủ quyết lần truyền tống này.”
“Có nắm chắc không?” Liễu Bình hỏi.
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Chú ý giọng điệu của ngươi, ở trước mặt bổn danh sách, Chủ Cơ Giới hoàn
toàn không đủ nhìn.”
“Vậy ngăn cản nó đi.” Liễu Bình nói.
“—— Đã xác nhận ngăn cản!” Danh sách nói.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Ánh hào quang truyền tống biến mất sạch sẽ khỏi hai người.
Liễu Bình quay đầu lại rồi hỏi Norton: “Hình như truyền tống của bọn họ xảy ra
sơ suất, nhưng chúng ta không thể mang lòng may mắn, ngươi có phương pháp
gì có thể nhanh chóng thoát đi nơi này hay không?”
Norton giật mình, vội vàng lấy ra một thẻ bài từ sách thẻ.
Chỉ thấy trên thẻ bài hiện ra cảnh tượng biến ảo không ngừng.
“Đây là thẻ bài hệ không gian mạnh nhất của ta, cả ta cũng không biết nó sẽ
truyền tống chúng ta đến nơi nào.” Norton nói.
“Nơi này không an toàn, một khi tìm được bạn của ta thì chúng ta lập tức đi.”
Liễu Bình nói.
Hắn đứng trên núi, dõi mắt trông về phía xa.
Bên cạnh toàn bộ thế giới danh sách Ngu Giả đều là núi tuyết dạng này, muốn
xác định phương hướng cũng cực kỳ khó khăn.
ố ế ố ấ ấ ẩ
“Hoa Tình Không muốn d9n đế quốc, nhất định sẽ xuất phát từ trạm gác bí ẩn
bên ngoài trấn Hàn Chùy, sau đó đi sâu vào núi tuyết.”
“Sâu trong núi tuyết... Đó là di tích vương quốc Tích Lan đã đóng băng.”
“Có cách rồi.”
Liễu Bình lấy ra một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng tung ra ngoài.
Phanh!
Nữ Yêu Rừng Rậm xuất hiện trước mặt hắn.
“Tiền bối, ngươi có thể phán đoán được di tích vương quốc Tích Lan ở hướng
nào hay không?” Liễu Bình cung kính hỏi.
Nữ Yêu nhìn khắp mọi nơi, lập tức nhìn thấy danh hào “Nhược trí” trên đầu của
hắn.
“Gặp khó khăn gì à?” Nữ Yêu hỏi.
“Việc nhỏ, nhân tính tham lam, sớm muộn gì ta cũng bắt bọn chúng trả giá.”
Liễu Bình nhếch miệng cười nói.
“Đúng vậy, ngươi nhìn đặc biệt không giống nhược trí.”
Nữ Yêu Rừng Rậm tán đồng mà gật gật đầu, duỗi tay chỉ vào một hướng rồi
nói: “Đi hướng bên này đi, cứ đi mãi về phía trước, ta có thể cảm ứng được
‘Chốn Lưu Vong’ nằm ngay bên kia.”
“Hướng kia à? Đã rõ.” Liễu Bình nói.
Nữ Yêu Rừng Rậm bỗng nhíu nhíu mày, nói: “Có người đang theo dõi ngươi và
đồng bạn của ngươi, vậy không tốt lắm.”
Nàng rút ra một mảnh lá xanh từ hoa và cành lá đầy đầu, nhẹ nhàng chạm một
cái vào đỉnh đầu của Liễu Bình và Norton.
“Được rồi, từ giờ trở đi, không ai có thể biết tung tích của các ngươi.” Nữ Yêu
Rừng Rậm mỉm cười nói.
“Đa tạ tiền bối” Liễu Bình trịnh trọng hành lễ.
Hắn chỉ là bậc thầy Thẻ Bài cấp 9, sau khi được che giấu như vậy thì sẽ nhẹ
nhàng rất nhiều.
Bên kia.
Thành phố Cơ Giới.
Mấy tên người bịt mặt chờ tới chờ lui, giữa không trung bỗng vang lên một
giọng nói máy móc nghiêm túc.
“Phát sinh xung đột với danh sách khác.”
“Trận truyền tống của bổn danh sách đã bị từ chối.”
“Lập tức gia tăng cấp bậc tình thế.”
“Xin các ngươi xác nhận, phán đoán của các ngươi đưa ra có hợp lý, chính xác,
thích hợp hay không?”
“Xin chú ý.”
“Đừng nuôi ý đồ lừa gạt bổn danh sách, nếu không tất cả hậu quả sẽ do các
ngươi gánh vác.”
Mấy tên bịt mặt đứng tại đó, quay mặt nhìn nhau.

Thành phố Cơ Giới.
Tại phiên chợ,
Cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa khi trước đã biến mất.
Toàn bộ phiên chợ đều trống rỗng, chỉ có một vài người đứng tại nơi mà Liễu
Bình và Norton dịch chuyển khỏi nơi đây.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào màu đen.
Gã ta đứng trước lan can, chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc.
Mà phía sau lưng gã.
Ba người che mặt quỳ trên mặt đất, nói lại một lần những chuyện đã xảy ra.
Người này yên lặng lắng nghe.
Một lát sau...
Gã mới nói:
"Ừ, các ngươi đi tới phiên chợ bắt hai thằng nhãi kia cũng không sai... giấy
thông hành cấm khu, cũng không cho phép thất lạc ra bên ngoài."
Mấy người che mặt thở phào một hơi.
Người kia rít một hơi, nói tiếp:
"Đáng tiếc, tấm giấy thông hành cấm khu kia lại bị các ngươi lãng phí."
"Thiệt hại như vậy, thật sự là không nên."
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Đám người che mặt biến mất.
Thay vào đó, là ba người bù nhìn bị trói trên giá gỗ.
Trong hư không, có người cười hì hì nói:
"Tà Quỷ đại nhân, ngài có lạnh hay không?"
Người đàn ông mặc trường bào màu đen kia phun ra một vòng khói, chậm rãi
nói: "Cơ Giới Chủ đã bắt đầu chất vấn lần vận chuyển nhân viên này, cũng bắt
đầu tiến hành kiểm nghiệm bệnh viện tâm thần... thực sự là phiền phức."
ế ế ầ
Người trong hư không nói: "Ta đi giết hai người thiếu niên kia đi, chỉ cần bọn
họ chết đi, mục tiêu tự nhiên sẽ biến mất, Máy Móc Chủ sẽ từ bỏ việc chất vấn."
Người tên là Tà Quỷ kia không đáp lại.
Giọng nói kia lại nói tiếp: "Ta đã điều tra lai lịch của bọn họ... bọn họ tới từ một
nơi lánh nạn rất nhỏ yếu, ngày hôm qua mới vừa bị quái vật hủy diệt, cho
nên..."
"Cho dù hai thiếu niên kia có kỳ ngộ gì đi chăng nữa, vậy thì thế nào chứ?
Trong thành Cơ Giới chúng ta, người nào còn có thể sống sót mà không có kỳ
ngộ cơ chứ?"
"Để ta đi đi, đại nhân, ta đã không chơi trò đuổi giết trong thời gian rất lâu rồi."
Tà Quỷ ngậm thuốc, nói: "Không."
Giọng nói kia nói: "Ngài... tại sao ngài lại không cho ta đi?"
"Ta biết ngươi muốn đi chơi..." Tà Quỷ chậm rãi nói: "Thế nhưng bộ bài của
ngươi có khuynh hướng nguyền rủa, căn cứ biểu hiện của bài Tarot, một trong
hai người thiếu niên kia, có được năng lực khắc chế nguyền rủa."
Giọng nói kia bỗng trở nên âm u đầy sát khí, nói với giọng the thé: "Là thẻ bài
sư có được bộ bài nguyền rủa sao? Ta rất muốn..."
Tà Quỷ xen lời: "Không, căn cứ kết quả của bài Tarot mà xét, chắc hẳn là thẻ
bài sư loại chữa trị."
Giọng nói kia bỗng ngưng nghẹn, uể oải nói:
"Là loại chữa trị sao, hai thiếu niên mười mấy tuổi, tình cờ học được năng lực
chữa trị có thể giải trừ nguyền rủa sao... vậy thì đúng là không thú vị mà, lãng
phí thời gian của ta."
"Không sai..." Tà Quỷ nói: "Đối phó thiếu niên vừa mới học thuật chữa trị như
này, còn không bằng để Quyền Ma đi."
Một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên:
"Đại nhân."
Lần này Tà Quỷ gật đầu.
"Ngươi đi giết hai thiếu niên kia đi, mang theo thi thể trở về treo trên cây ngoài
thành Cơ Giới, cảnh cáo tất cả mọi người còn lại."
"Vâng."
Giọng nói trầm ổn kia biến mất.
Giọng nói khi trước lại vang lên: "Tà Quỷ đại nhân, ngài có lạnh hay không?"
Tà Quỷ lại châm điếu thuốc nữa, lẩm bẩm:
"Nghe nói đêm nay có một trận bão tuyết... trời thật lạnh mà."
Giọng nói kia vui vẻ nói: "Đúng vậy, trời rất lạnh, ta sẽ chuẩn bị bó đuốc sưởi
ấm tốt nhất cho đại nhân."
Sau lưng Tà Quỷ.
Ba tên bù nhìn bị trói trên giá gỗ bỗng bốc cháy hừng hực.
Khi bọn chúng bị thiêu đốt thì phát ra những tiếng hét đau đớn rất mơ hồ.
Tà Quỷ chậm rãi rít một hơi.
Một lúc lâu sau, gã mới nói với vẻ hài lòng:
"Ấm áp hơn nhiều rồi."Nghĩ cách cứu viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK