Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy nơi đó đã hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu
đốt: “Lần này danh sách liên tiếp với tứ thánh trụ chỉ cần tổng cộng hai phút."
"Đã hoàn thành kết nối."
"Tứ thánh trụ bắt đầu xoay chuyển."
"Ngươi sẽ lập tức đạt được một năng lực trong Địa, Thủy, Hỏa, Phong, để chiến
đấu."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình nhanh chóng xem xong, khẽ gật đầu.- - Vậy mới đúng chứ.
Cái gì mà năm phút, đó là gạt người, rõ ràng chỉ cần hai phút.
Quả nhiên là một đám đồng nghiệp người lừa ta gạt mà.
Hư không chợt lóe.
Một phong áp thật mạnh nghênh diện thổi tới.
Giọng nói tràn ngập sát ý của tù nhân kia theo đó mà vang lên: “Đã đến giờ, đi
chết đi, ngươi là con cự long thứ ba mươi chín mà ta xử lý!"
Nó đột nhiên xuất hiện sau lưng Andrea.
Ngay trong nháy mắt nó sắp khởi xướng công kích, sau lưng nó cũng xuất hiện
một người.
Là Liễu Bình! Quái vật ứng biến cực nhanh, lập tức muốn lắc mình tránh đi.
Nhưng chân nó lại sa vào sa mạc, căn bản không thể rút ra được.
"Địa Phược chi thuật, nó rất đơn giản, rất nhiều người đều biết thuật tương tự."
Liễu Bình tịnh chỉ như đao.
Từng đợt từng đợt đao khí nhè nhẹ phát ra từ ngón tay hắn.
Quái vật liều mạng giãy giụa, nhưng có làm thế nào cũng không thể tránh thoát
từ mặt đất.
Liễu Bình giơ ngón tay lên.- - Giống như giơ trường đao trong tay lên.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Bất động chính là, Địa Phược chi thuật của ta đạt tới
cấp bậc thế giới chỉ thuật, không dễ tránh thoát."
Mắt thấy trường đao sắp chém xuống.
Trên bầu trời, một tiếng gào thét truyền đến.
Một long trào thật lớn hung hăng nện lên người quái vật, đập đến con quái vật
hộc ra một búng máu ngay đường trường.
Là Andrea -- Hoặc có thể nói, trên người cự long kia đã toát ra khói đặc cuồn
cuộn.
ế ấ ể
Cho dù nơi này là thế giới cấm tuyệt, nhưng Long tộc trời sinh có thể dựa vào
cảm xúc để tỏa ra liệt diễm, đây là một loại sức mạnh cơ thể của sinh vật.
Hô -- Liệt diễm dần dần che kín thân thể cự long, đủ thấy nàng đã phẫn nộ tới
mức độ nào.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trực tiếp thu hồi thủ đao, từ từ lui về phía
sau.- - Cứ để nó lại cho Andrea đang bạo nộ đi.
Chỉ thấy cự long quan sát quái vật không thể nhúc nhích phía dưới, duỗi một
long trào đến trước mắt quái vật, bình tĩnh hỏi: “Nghe nói người từng giết hơn
ba mươi con cự long, thật không hổ là một tù nhân, nhưng ta muốn hỏi một chút
--"
"Khi ngươi không thể nhúc nhích, có từng bị liệt diễm long trào đánh trúng hay
không? Ân?"
Quái vật nhìn long lan chảy xuôi dung nham kia và long trào sắc nhọn cấu
thành từ long lân, cả người run lên, bỗng lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Vị -- Long tộc
tôn quý này, vừa rồi ta chỉ nói giỡn."
"Là nói giỡn à."
Cự long nói.
Quái vật vội vàng nói: “Đúng vậy, là nói giỡn, ta vẫn luôn rất -- Long trào dữ
tợn, sắc bén tỏa ra liệt diễm bừng bừng, nhỏ giọt dung nham xuyên thấu hư
không, dùng hết toàn lực ầm ầm nện lên người quái vật.
Cái này còn chưa xong.
Cự long đánh trúng một kích, cảm xúc như bị bậc lửa, vung mạnh hai móng,
không ngừng đánh vào bờ cát.
Nàng càng đánh càng hưng phấn, thẳng đến đây đất đều chảy xuôi dung nham,
đánh đến cả sa mạc cũng bị hòa tan, đánh đến quái vật từ kêu thảm thiết không
ngừng đến liên tục nên rỉ rồi không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Cuối cùng.
Andrea phát tiết phẫn nộ xong.
Nàng lại hóa thành một cô bé mặc váy đỏ, thè lưỡi ra đi đến trước mặt Liễu
Bình, kéo cánh tay hắn và nói: “Ta không kịp thu tay, lỡ nặng tay đánh chết."
"Đây là tù nhân đầu tiên mà chúng ta thu được, lại bị ta đánh chết...."
"Ngươi sẽ không trách ta đúng không."
Liễu Bình trầm mặc một giây.
Thẳng đến Andrea bắt đầu có chút hoảng loạn, hắn mới chậm rãi đi đến thi thể
quái vật kia.
“Liễu Bình..."
Andrea nhỏ giọng kêu lên, trong giọng nói có thêm chút bi thương.
ễ ầ ẫ ầ ễ ố ồ
Liễu Bình cúi đầu, dẫm lên cái đầu bị liệt diễm đốt nát của con quái vật rồi nói:
“Không đủ, Andrea."
Andrea ngơ ngẩn, nhỏ giọng mà nói: “Cái gì không đủ?"
Liễu Bình kéo cái đầu kia lên, giơ lên giữa không trung và nói: “Vừa rồi nó
muốn giết ngươi."
"Cho nên?"
Andrea hỏi.
Liễu Bình khẽ gật đầu về hướng hư không.
Chỉ trong giây lát, thế giới đại sa mạc đã biến mất, tan biến khỏi chung quanh
hai người.
Vòm trời hắc ám lại hiện lên lần nữa.
Chung quanh là mặt đất rộng lớn hoang vu vô biên, bụi mù bao phủ.
Vĩnh Dạ! -- Bọn họ và cả thi thể quái vật cùng về tới Vĩnh Dạ.
Liễu Bình giơ đầu quái vật lên và nói: “Vừa rồi nó muốn giết ngươi –– chẳng lẽ
chúng ta cứ buông tha nó như vậy?"
Hắn nâng tay còn lại lên, vô cùng thành thạo mà tung ra một quyết.
Cửu U Câu Hồn! Một hư ảnh nhàn nhạt bay ra từ đầu quái vật, lượn lờ trong tay
Liễu Bình.
Liễu Bình thưởng thức linh hồn này, nhẹ nhàng nói: “Nó ý đồ dùng ta để áp chế
ngươi, muốn người bị giết chết trong tuyệt vọng."
"Tử vong đối với loại ác ôn như chúng là không đủ, ta muốn linh hồn nó nhận
hết đau khổ, lấy đó để bồi thường sự tuyệt vọng mà người phải chịu đựng, thẳng
đến một ngày ngươi không cảm thấy sợ hãi vì chuyện vừa rồi nữa."
Hắn nắm lấy linh hồn quái vật kia.
Linh hồn phát ra tiếng rít gào không cam lòng, nhưng dưới cơn đau mà hồn
thuật gây nên, tiếng rít gào rất nhanh đã bị tiếng xin tha thay thế.
Liễu Bình nắm lấy linh hồn, đưa nó cho Andrea.
"Nó xin tha thì cứ tra tấn nó."
"Nó không xin tha thì sao?"
"Vẫn tra tấn nó."
Andrea ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn linh hồn hắn đưa qua kia.
Giây lát sau.
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng mím lại.
Chỉ thấy nàng chạy nhanh tới chỗ Liễu Bình, miệng phát ra tiếng thét chói tai
đặc hữu của một cô bé: “Liễu Bình, người còn soái hơn cả trong mộng nữa!"
Lời còn chưa dứt.
ễ
Nàng đã nhào lên trên người Liễu Bình.
Danh Sách Chương: