“Ngươi phát động sách thẻ: Con Rối Tử Vong."
"Thiếu niên: Lý Nguyên bị sách thẻ của người kêu gọi trở thành con rối Tử
Vong."
"Ngươi xóa bỏ lần kêu gọi này."
Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lập tức được thu lại, từ từ biến mất trên hư không.
Liễu Bình đi dọc theo con đường hướng về phía trước, lẩm bẩm nói: “-- Lão già
đó thì không tồi, lấy tiền làm việc, gặp yếu thì giết, gặp mạnh thì rụt, đây mới là
đại ca lăn lộn xã hội."
Hai mươi phút sau.
Hắn đứng trước tòa tháp nhọn hắc ám kia.
Ngẩng đầu nhìn lên -- Đỉnh của tháp nhọn hắc ám hoàn toàn đi vào sâu bên
trong tầng mây, căn bản không nhìn thấy được dáng vẻ của nó.
Vậy cũng không thể phán đoán rốt cuộc có một thẻ bài chuộc tội hệ Thần Thánh
được giấu bên trong mái hiên hay không.
Chung quanh được đề phòng rất nghiêm ngặt.
Nếu hắn bay lên tìm kiếm thẻ bài kia thì rất có thể sẽ bị phát hiện, sau đó làm
kinh động đến ma quỷ.
Bay lên xem một cái rồi chạy cũng là một biện pháp tốt.
Nhưng hiện tại lại không chạy về Vĩnh Dạ được -- Bọn đoàn trưởng và Mãnh
Hổ còn đang điều tra chuyện có liên quan đến tù nhân.
Hắn cũng không thể vừa tới đã gây phiền phức thêm cho bọn họ.
Liễu Bình thở dài, sau đó nhìn lại cửa ra vào phía trước tháp nhọn.
Chỉ thấy ngoài cánh cửa tháp nhọn có những hàng người chi chít đang sắp hàng.
Có kẻ đang lớn tiếng gào lên: “Sắp bắt đầu tuyển chọn nô lệ rồi, đừng có chen
lấn, xếp thành hàng hết đi, không xếp hàng coi chừng ma quỷ đại nhân ăn ngươi
luôn bây giờ!"
Vẻ mặt Liễu Bình khẽ động.
Những lời nói của lão nhân kia lại quanh quẩn bên tai hắn lần nữa:
“... Chỉ bước vào vòng trong thời là có khen thưởng, đó chính là cơ hội một
bước lên trời..."
Hắn suy nghĩ, sau đó bước lên và gia nhập đám người đang xếp hàng.
Chỉ chốc lát sau.
“Tên họ?"
“Lý Nguyên."
“Thẻ thân phận."
“Đây."
“Nghiệm chứng thông qua, được, đi vào đi."
Liễu Bình đi vào đại sảnh của tháp nhọn.
Chỉ thấy nơi này đã có gần trăm tên nhân loại đang đứng, có già có trẻ, nhiều
nhất chính là đàn ông tráng niên.
Mọi người đều khẩn trương đúng, không ai dám nói chuyện.
Liễu Bình đánh giá một vòng.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đầu mọi người: “Nhân loại;"
"Nhân loại;"
"Nhân loại"
"Nhân loại;"
"Sứ giả hiến tế;"
"Nhân loại:"
Từ từ! Ánh mắt Liễu Bình lập tức tập trung vào một điểm.
Chỉ thấy tên trên đầu có nổi lơ lửng dòng “Sứ giả hiến tế"
kia nhìn không khác gì người bình thường, chỉ có vẻ càng cường tráng hơn một
chút.- - Người như vậy có chừng bảy tám tên xen lẫn trong đám người.
Không phải chọn lựa nô lệ sao? Tại sao lại có liên quan đến hiến tế kia chứ?
Thú vị... Không thể tưởng được hắn đánh bậy đánh bạ mà lại tìm được manh
mối ở chỗ này.
Cũng không biết đoàn trưởng và Mãnh Hổ tìm được dấu vết gì chưa.
Liễu Bình lặng lẽ suy nghĩ, sau đó chậm rãi di chuyển trong đám người, đi đến
một vị trí nằm gần hàng hiên.
Ngón tay hắn nhanh chóng động đậy.
Năm thẻ bài lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau.
Có tới khoảng ba trăm người lục tục tiến vào tầng thứ nhất.
Một nhân loại mặc đồng phục vừa đi tới thì đã lớn tiếng nói: “Được rồi, nhân số
đã đủ rồi -- Hiện tại các ngươi bắt đầu chiến đấu đi, công kích người bên cạnh
mình."
"Quy tắc duy nhất là: Mười phút sau, ai còn đúng được thì thăng cấp tiến vào
vòng tiếp theo."
"Bắt đầu!"
Vừa dứt lời –– Toàn bộ đại sảnh náo loạn cả lên.
ắ ầ ồ
Mọi người bắt đầu điên cuồng công kích người bên cạnh.
Một thiếu niên bên cạnh Liễu Bình hét lớn một tiếng, vung nắm đấm đánh vào
hắn.
Phanh!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Liễu Bình bị đánh bay ra ngoài, văng vào tường rồi lại ngã xuống đất, rơi vào
hôn mê.
Thiếu niên kia nao nao.- Từ lúc nào nắm đấm của ta có thể đánh bay người ta
vậy? Hơn nữa... Hình như hướng bay này không đúng lắm.
Rõ ràng ta ra quyền hướng về phía trước, tại sao hắn lại bay vào góc phía bên
phải không có người kia chứ?
"Cái tên này thật mạnh, mọi người đánh hắn trước đi!"
Có người quát.
Bảy tám người xông tới hướng thiếu niên.
Thiếu niên không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể căng da đầu nghênh đón.
Hiện trường càng ngày càng rối loạn.
Rất nhanh, có người bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng không đứng dậy
nổi nữa.
Liễu Bình nằm trong góc, híp mắt cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy mấy tên trên đầu nổi lơ lửng dòng “Sứ giả hiến tế"
kia đang nấp trong đám người điên cuồng chiến đấu, bình tĩnh chọn lựa mục
tiêu.
Mỗi lần chúng ra tay thì nhất định sẽ lấy đi mạng một người.- - Cho nên đây
không phải chọn lựa nô lệ, mà là đang chọn mục tiêu hiến tế? Đôi mắt Liễu
Bình lộ ra một tia lạnh lẽo.
Bên kia.
Một Đường Mòn Bí Ẩn không ai có thể nhìn thấy đang không ngừng lan tràn ở
cái cầu thang xoắn ốc hướng lên trên.
Norton đứng đằng trước, nói nhỏ: “Thế nào? Có phát hiện gì không?"
Triệu Thiền Y đi theo phía sau hắn ta, vừa đi vừa lộ ra biểu cảm nghiêng tai
lắng nghe, mở miệng nói: “Phía Liễu Bình đã đấu võ –– Tầng trên không có ai,
cũng không có ma quỷ, tạm thời an toàn."
Yana ở phía sau nàng, nghe xong thì nói: “Hoa Tình Không, chúng ta tới thử
một chút."
"Được."
Hoa Tình Không lên tiếng, lấy ra một sợi tơ rồi cột lên tay Yana.
ầ ầ ễ ồ
Yana nhìn sợi tơ trên tay, nói: “Ta là hầu thần của Liễu Bình, là tồn tại chuyên
thu thập thẻ bài cho hắn, nếu nơi này có thẻ bài hệ Thần Thánh thì hẳn vận
mệnh sẽ để nó sinh ra liên hệ với ta."
Vừa dứt lời.
Sợi tơ kia lập tức dựng thẳng lên, một đầu kết nối lên tay nàng, đầu còn lại
không ngừng lan tràn lên phía trên tháp nhọn.
"Có thẻ bài Thần Thánh!"
Tinh thần mọi người đều rung lên.
Libertas nói: “Chuyện như ăn cắp thẻ bài này là kỹ năng mới ở tiết điểm cấp 20
của ta, các ngươi chỉ cần đưa ta đến địa điểm chỉ định, những chuyện còn lại thì
giao cho ta."
"Chỉ hy vọng như thế."
Yana nói.
"Xuất phát!"
Norton tin tưởng tràn đầy mà nói.
Năm người đi dọc theo Đường Mòn Bí Ẩn, tiếp tục leo lên tầng cao của tháp
nhọn.
Danh Sách Chương: