Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, câu nói kia của đối phương lập tức trở nên rõ ràng: “Niệm ra tên thật
của ta, mau!"
Trong lòng Liễu Bình đột nhiên chấn động, bỗng nhớ lại tình huống hung hiểm
trước mặt.
“Andrea --"
Hắn rống lớn: “Andrea, ta kêu gọi tên của người tại đây, mặc kệ ngươi ở nơi
nào, xin hãy tiến đến sóng vai chiến đấu với ta!"
Ầm ầm ầm -- Cảnh tượng chung quanh bỗng trở nên rõ ràng.
Liễu Bình phát hiện dưới chân mình dẫm lên tầng tầng lớp lớp sương mù, mà
một cây cự trụ huyết sắc đang đứng sừng sững ở trước mặt mình.
Bên trong cự trụ này, một thân hình yểu điệu dần dần hiện lên.
Là Andrea! Chẳng lẽ đây mới là thời khắc lần đầu tiên cô bé xuất hiện trên thế
gian? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Andrea:
“Nghe đây, ngươi đã bại lộ."
"Sau đây phải nghiêm túc nghe ta nói:"
"Sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, người phải dùng hết toàn lực để tồn tại --
ngươi phải luôn giữ lại một hơi cuối cùng, cho dù thế nào cũng đừng chết đi,
điều duy nhất người phải làm chính là chờ đợi."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy một sức mạnh ấm áp vờn quanh
mình.
Cứ như Andrea ở ngay bên cạnh mình.
Cô bé nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói nhanh ở bên tai: “Nhất định đừng chết, phải
sống sót, mãi đến khi người ghi lại lịch sử mới buông xuống từ Huyết Hải, đó là
cơ hội duy nhất."
"Ta đã biết, nhưng người thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Cuối cùng đoạn lịch sử này cũng được bổ sung xong, từ giờ trở đi, ta của
tương lai sẽ nhớ lại đoạn lịch sử này, biết được lai lịch và sứ mệnh của bản
thân."
Andrea nói tới đây thì bỗng dừng lại một chút.
"Hủy diệt bắt đầu rồi."
Cuối cùng cô bé nói.
Chỉ một thoáng, tất cả cảnh tượng biến mất.
Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng ở chỗ cũ, mà Linh đầy trời đều rúc
vào Thủy và Phong chi Thánh Trụ.

Vị Giới Linh kia đang vui mừng nhìn hắn.
"Cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành lần triệu hoán này, tất cả mọi chuyện đều
nghênh đón hy vọng, cho dù tia hy vọng này cực kỳ xa vời, nhưng nó cũng thật
sự là hy vọng."
Nói xong, Giới Linh gật gật đầu hướng về phía Liễu Bình, thối lui vào sâu trong
hư không.
"Tạm biệt, đa tạ người chủ trì nghi thức này."
Liễu Bình nói.
"Mau tìm nơi an toàn tránh né đi, Liễu Bình, tương lai chúng ta sẽ gặp lại."
Giới Linh nói.
Thân thể nó dần dần đi vào hư không.
Liễu Bình nhìn theo nó.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Một xúc tu thật dài không biết từ đầu đến bỗng xuyên qua thân thế giới Linh.
Giữa không trung, một khối thi thể cả người toàn là máu rơi xuống, lăn đến
dưới chân Liễu Bình.
Liễu Bình cúi đầu quan sát.- - Là người ghi lại lịch sử kia! Hắn ta luôn đi theo
mình, giúp mình cố định toàn bộ lịch sử đã xảy ra trở thành quá khứ không thể
thay đổi.
Nhưng giờ khắc này, hắn ta lại bị giết chết!
"Là ai!"
Liễu Bình cầm Trấn Ngục Đao trong tay, nhìn lại hư không với vẻ mặt đề
phòng.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng xuất hiện: “Ác Mộng chi Chủ đã buông
xuống."
Những chữ nhỏ chợt biến mất.
Trong hư không, một bóng dáng nối liền cả trời đất lặng lẽ hiện ra.
Nó trông thật khổng lồ, nhìn giống như nhân loại nhưng lại không có ngũ quan -
- Giữa đầu của nó chỉ có một cái lỗ thật sâu, từng luồng ánh sáng phát ra từ
trong đó, chiếu rọi hư không và thế giới.
Ở ngoài thân thể nó, thịt mầm chi chít hiện ra, dựng thẳng lên cao cao, trên phần
đỉnh có từng con mắt mở ra.
Một rồi lại một thịt mầm mấp máy, nhanh chóng hóa thành cái râu thật dài, lấy
phần đầu cực kỳ sắc bén đâm tới hai thánh trụ trong hư không.
Chỉ trong một khí tức.
Hai thánh trụ ầm ầm sập xuống.
ổ ồ ề ễ
Lúc này người khổng lồ mới nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói: “Người ghi
lại lịch sử đã chết, Linh hiểu được nghi thức kia cũng bị giết, thánh trụ cũng hủy
diệt rồi ––"
"Mà ngươi cũng chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng."
"Tất cả mọi chuyện đều kết thúc."
Liễu Bình giơ lên trường đao, thở dài nói: “Nói thật, ta rất không thích đánh với
mấy thứ như các ngươi."
"Là sợ hãi? Hay là thần phục?"
Người khổng lồ cúi đầu cười nói.
"Không, là ghê tởm."
Liễu Bình giơ trường đao lên.
Bóng dáng một thiếu nữ yểu điệu hiện lên ở phía sau hắn.
Là Andrea! Nàng phất phất tay, trên người Liễu Bình bỗng dâng lên một khí thế
xưa nay chưa từng có.
Hư không vì thế mà vỡ ra.
Hắn xuyên qua hư không, đâm vào các thế giới khác, giống như sao băng ngã
xuống mặt đất của thế giới kia.
Oanh! !! Liễu Bình ngã xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu to lớn.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Một giây cuối cùng, ngươi
cắm Trấn Ngục Đao vào lại vỏ đao, bởi vậy kích hoạt sức mạnh: “Luân chuyển
của vỏ đao."
"Mặt đất của thế giới trước mắt đã thay người gánh chịu công kích."
Liễu Bình cắn chặt răng.
Một kích vừa rồi của đối phương quá nhanh.
Không, không chỉ nhanh, mà là ẩn chứa sức mạnh dũng hiện không thể đo
lường, cho nên hắn còn chưa kịp phân biệt thì đã bị đánh trúng.
May mà Andrea phóng thích ra một mặt tấm chắn, tranh thủ một chút thời gian
cho hắn.
Thừa dịp nháy mắt kia, hắn cắm Trấn Ngục Đao lại vào vỏ, rốt cuộc cũng kích
hoạt sức mạnh “Luân chuyển”.
"Andrea, có biện pháp đánh không?"
Hắn hỏi.
"Cho dù là ở tầng Ác Mộng, đối phương cũng là tồn tại số một số hai, mà người
vừa triệu hoán ta mà thôi, căn bản không thể đánh."
Andrea nói.
Cô bé nhìn chằm chằm vào hư không, vẻ mặt tập trung mà nghiêm túc, cứ như
đang quan sát cảnh tượng của một thế giới khác.
ễ ấ
Liễu Bình thở dài, ấn tay lên Bách Nạp Đao trước ngực.
"Thế nào? Nghĩ ra phương pháp chém giết Ác Mộng Thể chưa?"
Hắn hỏi.
"Tin xấu là không nghĩ ra được, tin tốt là hiện tại ta có thể hấp thu tất cả huyết
mạch Ác Mộng của ngươi, biến mình thành một thanh yêu đao, có lẽ có thể làm
đối phương bị thương."
Bách Nạp Đao nói.
"Ta sẽ mất đi huyết mạch Ác Mộng? Đây là kết quả người nghiên cứu ra à?"
Liễu Bình hỏi.
“Đúng vậy, lấy khí Ác Mộng, đối phó Ác Mộng giả –– đây là phương thức duy
nhất có thể làm đối phương bị thương."
Bách Nạp Đao nói.
Xa tít trên không trung.
Một thân thể khổng lồ lặng lẽ hiện lên, nhanh chóng đáp xuống vị trí Liễu Bình
đang đúng.
"Cho người huyết mạch Ác Mộng đấy!"
Liễu Bình nói.
"Được!"
Bách Nạp Đao nói.
Nó cắm vào ngực Liễu Bình, sau đó bỗng chấn động.
Liễu Bình chỉ cảm thấy một con đau thâm nhập xương cốt đánh úp lại.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trường đao bay ra khỏi ngực, nhẹ nhàng dừng lại trong tay Liễu Bình.
Chỉ thấy cả cán trường đao đã mất đi ánh sáng kim loại, hóa thành một lưỡi đao
huyết nhục thuần túy.
Liễu Bình nắm lấy chuối trường đao không ngừng mấp máy này, ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời.
Giọng nói của người khổng lồ quanh quẩn trong thiên địa: “Tất cả mọi chuyện
người làm đều là phí công thôi phàm nhân”.
"Hôm nay ta sẽ cắt đứt tất cả hy vọng của người ngay tại đây, để người biết
chúng sinh nên nhận rõ và thuận theo vận mệnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK