Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đã! Không phải nơi này là Vĩnh Dạ à? Mặc dù mọi người đều là quỷ, thế
nhưng ta lại không thể làm được chuyện như vậy mà! Hắn ta nghĩ lại chuyện
đối phương vừa đi đi đi lại quanh phòng, lại kết hợp với lời nói của đối phương,
hiểu ra điều gì đó.
Hắn ta đi tới bên cửa sổ, vén màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài là trống rỗng.
Không có doanh trại, không có thôn làng, không có cây cối và máy móc, không
có bất cứ người nào, chỉ có hư vô vô tận.
Mồ hôi lạnh trên lưng đội trưởng đều sắp chảy tới tận dây lưng quần.
Hắn ta lùi về sau vài bước, lảo đảo ngã ngồi trên ghế, run tay châm một điếu
thuốc, hút sâu một hơi, thất thần lẩm bẩm nói: "Bình tĩnh, lão Dương, ngươi là
đội trưởng, là người đã trải qua tình cảnh lớn."
Hút sâu vài hơi, vị đội trưởng này mới bình tĩnh lại chút.
Người kia nói, mình có thể nói ra một yêu cầu.
Nói cách khác, mình trông chừng vị thiếu niên này, thực ra cũng là một chuyện
tốt.
Không cần lo lắng.
Đúng thế.
Chính là như vậy.
Thế nhưng có rất nhiều kẻ hung ác, trước khi giết người đều cố ý biểu hiện rất
thân mật, đó là bởi vì muốn đối phương buông xuống tâm phòng bị.
Nghĩ tới đây, đội trưởng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, cả người như bị co
giật.
Vù vù... Lại có từng tiếng động khó hiểu xuất hiện.
Không biết tiếng vang truyền tới từ nơi nào.
Đội trưởng ngồi cứng ngắc trên ghế, thuốc lá đã hút hết, lại châm thêm một điều
khác, vừa hút hai hơi, tiếng động bên kia lại càng vang, tới mức hắn ta không
còn cách nào giả vờ như không nghe thấy cả.
Đội trưởng dần dần cũng không thể ngồi yên được nữa.
Trong phòng thật sự có tiếng động, điều này không thể nghi ngờ.
Đội trưởng đứng dậy đi hai vòng, cả phòng bếp lẫn phòng vệ sinh đều nhìn cả,
ngay cả xà ngang trên nóc phòng cũng đều nhìn lên.
Thế nhưng hắn ta vẫn không thể tìm ra vị trí tiếng vang truyền tới từ nơi nào.
Đội trưởng vừa lau mồ hôi vừa đi trở về, lại ngồi trên ghế một lần nữa.
ề ế ầ ắ
"Đáng lẽ ta nên đi làm nhiệm vụ thu hái... ta thề, nếu có lần sau nữa, ta chắc
chắn sẽ làm việc chăm chỉ."
"Nếu như ta không làm được, cứ để đao chặt đầu ta xuống."
Hắn ta vừa nói xong, hư không bỗng xuất hiện gợn sóng.
Một luồng sáng màu đồng xanh bỗng bay lướt qua khu vực trước mặt hắn, phát
ra tiếng vang trầm.
Một thanh đao! Thực sự là một thanh đao! Thanh đao thanh đồng cắm trước
mặt hắn ta, có vẻ như bắn tới quá nhanh, chuôi đao còn đang liên tục lung lay.
Nhìn qua giống như muốn chém hắn ta một đao vậy.
Đội trưởng bị dọa sợ tới mức suýt thì tè ra quần.
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp hồi hồn, không khí lại truyền ra một tiếng vang
khác.
Một thanh trường đao màu đỏ máu xuyên qua hư không, đâm vào khu vực bên
cạnh thanh đao kia, tạo thành một hàng song song.
"Đao huynh!"
Cơ thể đội trưởng mềm nhũn trượt xuống khỏi ghế, quỳ trên mặt đất, liên tục
dập đầu, nói: "Hai vị đạo huynh, ta nói là lần sau, lần sau ta chắc chắn sẽ làm
việc chăm chỉ... hơn nữa muốn chém ta cũng không cần hai thanh đao chứ, một
thanh đao là đủ rồi!"
Hai thanh đao dần dần ngừng việc đong đưa, lại không còn bất cứ tiếng động
nào nữa.
Đội trưởng cũng không biết có nên quỳ tiếp hay là đúng dậy nữa.
Vì sự an toàn của bản thân, hắn muốn quỳ tiếp.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khác biệt chính là, lần này, đội trưởng không còn thoải mái và an nhàn như
trước.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vòi nước trong phòng bếp lại bắt đầu rỉ
nước.
Đội trưởng quỳ trên mặt đất, liếc trộm hai thanh đao trước mắt.
Đao bất động.
Hắn ta hơi do dự, đang định đứng dậy, lại nghe thấy một giọng nữ truyền tới từ
ngoài cửa sổ: "Quái lạ, người đang quỳ mà, tại sao lại muốn đứng lên?"
Đội trưởng ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại.
Một con mèo trắng ngậm một quyển sách thẻ, vừa mới xông vào trong phòng,
đang dùng cái đuôi dài của mình hất khóa cài trên cửa sổ lại.
Xoạt xoạt! Cửa sổ khóa lại.
ắ ẫ ầ ắ ố
Mèo trắng vẫn nghiêng đầu, tò mò quan sát hắn ta, giống như đang chờ đợi một
câu trả lời vậy.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Đội trưởng lại quỳ xuống, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Ta sẽ quỳ tiếp, quỳ
tiếp."
"Thế nhưng tại sao lại muốn quỳ trước đáo của hắn?"
Mèo trắng hỏi tiếp.
Đội trưởng hít sâu một hơi, không dám nói mình lười biếng không muốn đi làm
việc, chỉ là nói: "Ta hi vọng... thiếu niên này tỉnh dậy nhanh hơn."
Có trời mới biết lai lịch của con mèo này là gì, tuyệt đối không thể nói thật
được.
Nhỡ may nó hứng thú, thật sự cầm đao chém mình thì làm sao bây giờ? Mèo
trắng cũng phản ứng lại.
"À, đúng"
Nó vội vã vọt tới trước, lập tức tới trên giường, đặt quyển sách thẻ tại đầu
giường, dùng chân trước vỗ nhẹ.
Sách thẻ mở ra.
Một cô gái tuyệt đẹp mặc vũ y nghề thường bay ra ngoài, trong nháy mắt đã
hiện thân trong phòng.
Nàng cầm trường kiếm trên tay, cụp mắt, sát ý nghiêm nghị, quát khẽ: "Kiếm
trận, bảo hộ!"
Kiếm khí bàng bạc từ trên người nàng tản ra, ngưng kết thành ánh kiếm, biến
mất trong hư không.
Lại có một cô gái xinh đẹp khác hiện lên, ngồi tại trước giường.
Nàng nâng ngón tay thon dài lên, nhấn nhẹ tại trên trán thiếu niên, nhắm mắt
nói: "Không sao... hắn chỉ hôn mê mà thôi..."
Ánh sáng ấm áp từ trên người nàng nở rộ ra, làm cả căn phòng đều ấm áp như
xuân về.
Đội trưởng nhìn mà ngẩn người.
Bỗng nhiên, có người vỗ vai hắn.
Đội trưởng quay đầu nhìn tới, lại thấy một cô gái tóc vàng đứng bên cạnh mình.
Cô gái này giống y như đúc cô gái đang ngồi đầu giường kia.
"Làm cách nào mà ngươi có thể tìm được hắn? Đừng nói dối đó, nếu không kết
quả cũng không quá tốt đâu."
Cô gái nhẹ giọng hỏi.
Đội trưởng bông hơi run, vội vàng kể lại một lần, ngay cả người đeo mặt nạ chó
xám kia cũng được nêu lên.
ấ ề ắ
Mấy người trong phòng đều im lặng lắng nghe.
"Hôi Cẩu à? Là một chiến hữu trong đoàn đội của hắn, ta biết người này."
Mỹ nữ ngồi đầu giường nói.
"Xem ra là an toàn."
Cô gái cầm kiếm nói.
Nàng vừa nói xong, sát khí trong phòng tan thành mây khói.
"Không nên quỳ, đao của hắn cũng không tùy tiện giết người."
Cô gái kia lại vỗ vai đội trưởng, nói.
"Được, được rồi."
Đội trưởng cười bồi nói, chậm rãi đứng dậy, cũng không biết nên đứng nơi đâu,
vẻ mặt xoắn xuýt không biết làm cái gì.
Cô gái ngồi đầu giường nói với giọng ấm áp: "Không sao, không cần lo lắng,
các ngươi đã cứu được hắn, tựa như Hội Cẩu đã nói vậy, hắn sẽ báo đáp ơn
nghĩa của các ngươi."
"Cám ơn, cám ơn... à đúng rồi, các ngươi có muốn uống trà hay không? Ta đi
phòng bếp nấu nước."
Đội trưởng nói.
Hắn ta vội vàng chui vào phòng bếp, rồi mới thở phào một hơi.
Khí thế trên người mấy người này quá kinh khủng, mình chỉ đứng trước mặt các
nàng, đều không nhịn được muốn quỳ.
Những người này đều là tồn tại như thế nào chứ! Nấu nước, nấu nước, không
nên suy nghĩ nhiều.
Đội trưởng mặc niệm vài lần, cầm ấm nước lên bắt đầu rót nước.
Trong phòng.
Mèo trắng nhảy lên gối đầu, hít hà gương mặt đối phương.
Khi nó phát hiện ba cô gái kia đều đang nhìn mình chằm chằm thì cũng hơi xấu
hổ.
"Khi nào hắn mới có thể tỉnh lại?"
Mèo trắng hỏi, lại muốn ngửi thiếu niên thêm mấy lần.
Cô gái ngồi đầu giường xách phần da phía sau gáy nó lên, kéo nó ra khỏi gối
đầu, nói: "Ta đang truyền lực lượng tinh thần cho hắn, ngươi đừng có mà quấy
rối."
Một tay nàng xách một con mèo liên tục giãy dụa, một tay khác thì tản ra thánh
quang hừng hực, chậm rãi rót vào đầu thiếu niên.
Một giây... Hai giây... Ba giây... Thiếu niên vẫn không tỉnh lại.
Lại có tiếng động truyền tới.
Có người bên ngoài đang gõ cửa.
"Ai?"
Cô gái cầm kiểm ngăn cản trước giường, hỏi.
"Bạn cũ."
Một giọng nói trẻ con vang lên bên ngoài cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK