Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giây sau... Tiếng khóc lại càng lớn hơn.
Hoàng để nói: "Các vị chưởng giáo, ai có thể tới giúp đỡ công chúa?"
Liễu Bình giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Để ta."
Hoàng để liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Hóa ra là đệ tử chưởng môn Bách Linh
quan, người đã thành lập võ quái Quyền Thắng môn."
"Bệ hạ biết ta?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Trẫm biết tất cả anh hùng trong thiên hạ..."Hoàng để đánh giá hắn, gật đầu nói:
"Vô tư giảng dạy võ học cơ sở cho người trong thiên hạ là một chuyện không
tầm thường, tới đây, hãy trung hòa hàn khí giúp công chúa hộ trẫm."
"Được."
Trong ánh mắt của các vị chưởng giáo, hắn đi vào trong tẩm cung, đi tới trước
mặt Hoàng đế.
Hoàng để mặc một bộ trường bào màu đỏ, bên hông đeo kiếm, thân hình thon
dài, uy thế kinh người.
Thế nhưng nếu quan sát một cách tỉ mỉ, sẽ phát hiện sắc mặt của ông ta hơi
trắng bệch, làm cho người ta cảm thấy ốm yếu, tựa hồ vết thương phải chịu
trong lần ám sát khi trước vẫn chưa khôi phục.
"Biết cách dùng hỏa khu hàn sao?"
Hoàng để hỏi.
"Biết."
Liễu Bình trả lời.
"Ngươi ôm công chúa, thử dùng hỏa khu hàn là được rồi."
Hoàng để nói.
"Hiểu rồi."
Liễu Bình nói.
Hoàng để ngắm nhìn công chúa trong tay, lưu luyến không rời giao cho Liễu
Bình.
Liễu Bình dùng hai tay ôm công chúa.
Nói cũng kỳ, vừa tới tay Liễu Bình thi công chúa lại không khóc.
Một quan viên ngạc nhiên nói: "Ngươi vẫn còn chưa vận dụng lực lượng đây,
tại sao công chúa điện hạ lại im lặng, như đã chữa trị tốt rồi vậy?"
Liễu Bình âm thầm vận chuyển công lực, cộng minh với Hỏa pháp tắc.
ấ ắ ể ẫ ắ
Rất nhanh, hắn cũng cảm nhận được hàn khí trong cơ thể cô bé, lập tức dẫn dắt
Hỏa pháp tắc tới sưởi ấm cho mình cùng bé gái.
Bé gái trong tã lót phát ra những tiếng cười thanh thúy, như là cảm thấy hết sức
thoải mái vậy.
Các vị quan viên thở dài một hơi.
Lý Càn Dương cũng theo đó mà thả lỏng trong lòng.
Hoàng để bật cười, luôn miệng nói: "Tốt! Tốt! Ngày xưa cho dù có người khu
hàn, con bé này cũng chưa từng cười như vậy, xem ra công pháp của người rất
thích hợp khu hàn cho con bé!"
Khoảng mười lăm phút sau.
Liễu Bình kết thúc lần sưởi ấm này.
Bé gái trong tã lót đã ngủ.
"Bệ hạ."
Liễu Bình đưa đứa bé cho Hoàng đế.
Hoàng để tiếp nhận đứa bé, trầm ngâm nói: "Liễu Bình, thực lực của ngươi, ta
cũng đã biết, tư chất của người cực cao, học tập cũng rất nhanh, chỉ là khi đánh
nhau lại không chế không tốt, điều này lại chứng minh trình độ cộng minh ngũ
hành của ngươi đã rất thâm sâu."
"Ngươi có nguyện ý ở lại trong cung, làm bạn và bảo vệ công chúa hay không?"
“Ngươi có bằng lòng ở lại trong cung, làm bạn và bảo hộ Công chúa hay
không?"
Hoàng để hỏi.
Liễu Bình ôm quyền nói: “Việc này cần hỏi sư phụ ta trước đã.”.
Trong mắt hoàng để lộ ra một tia tán thưởng, quay đầu nhìn về phía Lý Càn
Dương.
Lý Càn Dương cười chắp tay nói: “Đồ nhi của ta đang trong thời kỳ tiến bộ thực
lực mẩu chốt, nếu bệ hạ muốn giữ nó lại ở trong cung, có thể thay lão phu quan
tâm nó một chút không?"
Hoàng để lại hỏi Liễu Bình: “Ngươi có bằng lòng làm bạn với Công chúa cho
đến khi nó thành niên?"
"Bằng lòng."
Liễu Bình nói.
"Đứng trước quân vương thì không được nói đùa, Liễu Bình, người phải suy
nghĩ cho kỹ."
Một chưởng giáo đứng bên cạnh nhắc nhở.
Liễu Bình chắp tay nói: “Công chúa là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất,
chuyện này liên quan đến sự yên ổn của thiên hạ, đương nhiên tại hạ sẽ cố hết
sức mình."
ế ẫ ề
Hoàng đế vừa lòng nói: “Một khi đã vậy, trẫm sẽ phong người làm ngự tiền bảo
hộ thị vệ, bình thường làm bạn với Công chúa, nhận bổng lộc như cẩm vệ nhất
đắng của hoàng gia, đặc biệt cho phép vào núi Quy Tàng để tu hành."
Vừa nói ra lời này, Liễu Bình thấy rõ không ít người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Lý Càn Dương liếc hắn mắt một cái, thấp giọng nói: “Còn không mau tạ ơn?"
Trong lòng Liễu Bình biết cái gọi là núi Quy Tàng nhất định là một nơi rất tốt,
vội vàng hành lễ và nói: “Tạ Hoàng Thượng long ân."
Đột nhiên -- Xa tít trên bầu trời đêm truyền đến từng tiếng kêu to mãnh liệt,
nghe giống như kêu côn trùng được phóng đại vô số lần.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Hoàng để lại cười lạnh và nói: “Chư vị yên tâm, hiện giờ sức mạnh của ngũ
hành đã được thắp lại, mà trẫm cũng thiết lập kết giới thượng cổ, mặc kệ là tà
vật nào tới cũng không làm được gì."
Một vị chưởng giáo chần chờ nói: “Bệ hạ có quá mức lạc quan không, kết giới
thượng cổ nhất định có thể ngăn cản tà vật được hay sao?”.
Hoàng để lộ ra vẻ mặt giữ kín như bưng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung,
nhẹ nhàng nói: “Hãy chờ xem."
Tiếng côn trùng kêu vang trên bầu trời càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên.
Hai bóng dáng hăng hái đáp xuống, đứng trước mặt mọi người lần nữa.- - Là Kẻ
cầm dù.
Trong tay gã xách theo một khối thi thể hình người màu xám, thở dài nói: “Tốn
chút công phu, rốt cuộc cũng giết được kẻ nhìn trộm, hiện tại chúng ta tiếp tục
đề tài trước đó đi."
Chung quanh là một mảnh yên tĩnh.
Mọi người không chớp mắt mà nhìn gã, lại không có ai giành muốn ra tay.
Kẻ cầm dù ngạc nhiên nói: “Các ngươi từ bỏ giãy giụa sao?"
Gã xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Liễu Bình, lắc đầu, lại nhìn vào nữ anh
trong tã lót kia, bật cười rồi nói: “Cũng được, một đám con kiến cần gì phải nói
chuyện, ta giải quyết vấn đề của người trước."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hoàng để bỗng quát: “Tà vật, ngươi giết Hoàng hậu của ta, họa loạn thương
sinh thiên hạ, hiện giờ đã chui đầu vô lưới, trẫm muốn báo thâm cừu đại hận
này."
"Ngươi?"
Kẻ cầm dù khinh thường nói.
Hoàng để nhìn thật sâu vào gã một cái, nói: “Không phải người vẫn luôn mơ
ước bí mật của thế giới này sao? Trẫm để người được như ý nguyện."
Câu nói vừa dứt.
Kẻ cầm dù đột nhiên kinh giận đan xen, gã quát: “Ngươi làm cái gì?"
Cả người gã lún xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt
của mọi người.
Im lặng một giây.
Có người nhịn không được hỏi: “Vậy là giải quyết?"
Hoàng để nói: “Giải quyết, tà vật kia bị phong ấn trong một nơi không thể biết
nào đó, vĩnh thể không thể đi ra."
Nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người, hoàng để giải thích: “Thật ra thế giới
của chúng ta cất giấu một phong ấn rất lớn, tà vật cảm ứng được sức mạnh
phong ấn, cho rằng nơi này sẽ có bảo vật gì, nhưng thật ra nó chỉ là thiêu thân
lao đầu vào lửa mà thôi."
Chúng chưởng giáo đều phải tiêu hóa một lúc.
Chưa từng có ai biết chuyện như vậy, hoàng thất chưa bao giờ nói qua.
Cho dù là hôm nay, Hoàng đế cũng chỉ nói một câu như vậy.
"Truyền ý chí của trẫm!"
Hoàng để lại lên tiếng lần nữa: “Kẻ đứng đầu chúng tà ma đã đền tội, các môn
phái phải rèn sắt khi còn nóng, cố gắng diệt hết tà vật trong thiên hạ, để thế giới
khôi phục vận hành bình thường."
"Tuân lệnh!"
Chúng quan viên cúi người hành lễ và nói.
Hoàng để lại nói: “Hiện giờ hoàng cung đã được an toàn, mời các vị chưởng
giáo lập tức đi cứu viện những cao thủ còn đang vật lộn với tà vật, để tránh bọn
họ bị nguy hại đến tánh mạng."
"Quả thật nên làm như vậy."
Chúng chưởng giáo cùng kêu lên.
Nếu đã không cần nhọc lòng đến an nguy của Hoàng đế và Công chúa nữa thì
chúng chưởng giáo vội vàng rời khỏi hoàng cung, chạy như bay về các hướng
trong kinh thành.- - Buổi tối hôm nay còn có chuyện để bận rộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK