“Thế giới của ta lựa chọn văn minh Man Hoang -- bởi vì nó đơn giản nhất, tài
nguyên đều đưa cho chúng sinh, tùy tiện để bọn họ lăn lộn đi."
Một nữ tử cao gầy cột tóc đuôi ngựa thật dài nói.
"Man Hoang sao? Băng Dạ tỷ tỷ nho nhã như vậy mà lại chọn Man Hoang?"
Liễu Bình nâng ly rượu, chớp chớp đôi mắt to mà nói.
"Ha ha, ta tương đối tôn trọng tự nhiên, đúng rồi, Liễu Bình người thì sao?"
Mỹ nữ được gọi là Băng Dạ sờ sờ đầu hắn và nói.
"Ta ấy à,"
Liễu Bình hồi tưởng thành phần từ thánh trụ của hắn, sau đó nói: “Ta chọn khoa
học kỹ thuật."
Những nữ tử đó đều có chút kinh ngạc.
"Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, Khoa Kỹ Trắc trời sinh tự mang thuộc tính Ác,
không xử lý tốt thì sẽ rất phiền toái."
Băng Dạ nói.
"Vì sao chứ? Xin các tỷ tỷ chỉ giáo."
Liễu Bình nói.
"Bởi vì khoa học kỹ thuật sẽ làm lũ kiến chúng sinh đạt được sức mạnh hủy diệt
thế giới."
Nữ tử tóc xanh tên là Mân nói.
"Khoa học kỹ thuật quá vật chất hóa, uy lực lại mạnh, dễ làm chúng sinh bất
giác cho rằng mình rất cường đại, làm ra một vài chuyện không thể tưởng
tượng."
Lại một nữ tử nói.
"Điều này cũng đúng."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Cái này gọi là trên người có vũ khí lợi hại thì sát tâm tự nhiên dâng trào.
Tuy bình thường nghiên cứu khoa học kỹ thuật đều không phải xuất phát từ ý
xấu, nhưng theo thời gian phát triển, có một số việc không phải tốt đẹp giống
như tưởng tượng ban đầu của chúng sinh.
Điều này cũng nhắc nhở Liễu Bình.
Hắn thật tâm thật lòng mà nói: “Cảm ơn các tỷ tỷ dạy bảo."
Lúc này lại có mấy tên nam tử đi ngang qua đoạn thùng xe này, lập tức nhìn
thấy mấy cô gái, họ sôi nổi đến gần.
ố ắ
Các cô gái cũng không muốn đắc tội người ta, tùy tiện hàn huyên vài câu, sau
đó mới đuổi người đi.
"Thật là đáng ghét."
Băng Dạ nói.
"Nếu có ai có thể thay chúng ta chắn bọn người kia một chút thì tốt rồi."
Một nữ tử cảm khái.
Liễu Bình vỗ tay một cái và nói: “Đúng lúc ta có một thuật ảo giác, có thể biến
mình thành dáng vẻ nam nhân, lừa gạt những tên đó cũng không thành vấn đề."
Các cô gái đều cảm thấy hứng thú.
"Thật sự làm được sao? Ảo giác bình thường không gạt được bọn người kia,
bọn họ nhạy bén lắm đấy."
Mân cười nói.
"Ta thử xem."
Liễu Bình cười đáp.
Hắn ngồi bất động, yên lặng phát động “Đặc hiệu sư”.
Chỉ một thoáng.
Hắn biến từ một thiếu nữ đáng yêu mỹ lệ thành một thiếu niên.- - Hắn biến
thành dáng vẻ ban đầu của mình!
"Uống ly rượu thử xem.”.
Một nữ tử đưa một ly rượu qua.
Liễu Bình cười ôm quyền và nói: “Đa tạ tiên tử."
Cái này hoàn toàn không cần diễn, chỉ cần uống rượu dựa theo điệu bộ ban đầu
của mình là được.
Liễu Bình uống một hơi cạn sạch.
"Thật sự giống nam nhân y như đúc."
Mọi người đều cảm thấy thú vị, cùng khen ngợi.
"Mấu chốt là không có dáng vẻ háo sắc kia, còn không chọc người ta chán
ghét."
Một nữ tử chấp đôi tay lại cười nói.
"Các vị, các ngươi xem ta hoá trang có được không? Ta tới thay các ngươi chắn
những tên đó được chứ?"
Liễu Bình lại rót đầy rượu cho mình, cười nói.
"Vậy coi như người là nam nhân của chúng ta đi!"
Băng Dạ vỗ tay và nói.
Các cô gái đều cười rộ lên.
ễ ế
Liễu Bình cười cười theo, tiếp theo duy trì ảo giác, làm mình luôn duy trì hình
tượng nam nhân.
Hắn vốn là nhân loại mà không phải thế giới, cho nên phải mượn dùng thân thể
Thánh Linh mới có thể tham dự đợt trưởng thành linh tính này.- - Đây là nguyên
văn lời nói của thượng đế.
Nhưng vẫn luôn mang dáng vẻ nữ tử, phải làm ra hành vi, cách nói chuyện của
nữ nhân cũng rất mệt.
Còn không bằng hiện giờ danh chính ngôn thuận trở về làm nam nhân lần nữa.
Lúc này lại có vài tên nam tử đi xuống từ thùng xe trước mặt, lập tức nhìn thấy
các cô gái, ánh mắt họ sáng lên, vội tiến lên muốn tiếp cận.
Liễu Bình trực tiếp xua xua tay nói với bọn họ: “Xin lỗi, nơi này có người."
Các Thế Giới chi Chủ nam tính nhìn hắn, lại nhìn các cô gái, kinh ngạc hỏi:
“Một mình ngươi?"
Liễu Bình nhún nhún vai và nói: “Các nàng đều là của ta."
Các nam nhân trùng to đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía những
nữ tử đó.
Bọn nữ tử cùng gật đầu.
Thậm chí Băng Dạ còn đi đến bên cạnh Liễu Bình, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn,
thở ra và nói: “Xin lỗi, chúng ta đều thuộc về hắn."
Các nam nhân yên lặng câm nín, lại nhìn Liễu Bình thêm vài lần, sau đó xoay
người nhanh chóng rời khỏi.
Bọn họ đi rồi, các cô gái lập tức cười ha hả.
"Vậy chẳng phải làm một mình Liễu Bình đắc tội với rất nhiều người sao?
Không tốt lắm đâu."
Một nữ tử tên là Đại lo lắng nói.
Băng Dạ búng tay một cái và nói: “Là đạo lý này, Liễu Bình, không bằng ngươi
——”.
Liễu Bình xua tay và nói: “Không có việc gì, nếu thật sự gặp phải vấn đề, ta lại
biến trở về dáng vẻ nữ tính ban đầu của mình, có lẽ những nam nhân đó cũng
không tiện trách móc ta."
Các cô gái nghĩ cũng phải, hơn nữa như vậy thật sự khá thú vị, vì thế không
khuyên bảo nữa.
Lại chơi đùa trong chốc lát.
Băng Dạ bỗng nhíu mày và nói: “Chúng ta sắp đến trạm, khảo nghiệm đầu của
chúng ta sắp xảy ra rồi."
Quả nhiên tốc độ xe lửa đã từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Xe lửa trực tiếp biến mất.
ế
Mọi người phát hiện mình đang đứng trong một mảnh gió tuyết.
Trên mặt đất trắng xoá không có lấy một vật, chỉ có đằng xa tồn tại tuyết sơn
trắng xóa liên miên phập phồng.
Liễu Bình nhìn ra chung quanh, chỉ thấy ít người đi rất nhiều.
Bên cạnh hắn chỉ có ba nữ tử, lần lượt là Băng Dạ, Mân, Đại.
Bên cạnh còn có ba nam tử đang đứng.
Tổng cộng có bảy người.
"Xem ra nơi này tương đối thích hợp cho chúng ta khảo nghiệm, cho nên chúng
ta bị đặt vị trí này."
Một nam tử nói.
Hắn ta chính là Bạch Nham vừa rồi tiếp cận đầu tiên.
Bởi vì đi thùng xe khác, cho nên không nhìn thấy quá trình Liễu Bình biến
thành nam tính, vì thể lúc này hắn ta liếc nhìn Liễu Bình một cái, có chút kinh
ngạc vì sao hai đại mỹ nữ lại đi theo bên cạnh Liễu Bình.
"Các vị nữ sĩ, không bằng chúng ta kết bạn, cùng nhau đối mặt khảo nghiệm?"
Một nam tử nói.
Các nữ nhân nhìn về phía Liễu Bình.
"Được, khá tốt, chúng ta cùng nỗ lực mới là lẽ phải."
Liễu Bình nói.
Băng Dạ có chút bất ngờ, lại ngẫm nghĩ, sau đó phụ họa: “Không sai, mục đích
của mọi người đều là mạnh lên, giúp đỡ cho nhau là đúng đắn."
Bọn họ đã gật đầu thì tất nhiên Mân và Đại cũng không có ý kiến.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ chiếu cố các ngươi."
Một nam tử khác cười nói.
Đạt thành hiệp định như vậy, bầu không khí giữa mọi người cũng trở nên hòa
hợp.
"Rốt cuộc sẽ là khảo nghiệm gì chứ?"
Mân thấp thỏm nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Tới!"
Băng Dạ quát khẽ.
Mọi người nhìn lại hư không, chỉ thấy bông tuyết phiếu phiếu đãng đãng dừng
lại ở giữa không trung, hợp thành mấy hàng văn tự: “Mỗi Thế Giới chi Chủ phải
cung cấp một loại sinh linh, cùng xây dựng thôn xóm tại đây, bảo đảm sinh linh
mình cung cấp có thể chịu đựng các loại khảo nghiệm, tồn tại trong vòng một
tháng."
"Thành công thì linh tính được tăng trưởng."
ấ ế ầ
"Thất bại thì rời khỏi Mộng Cảnh, lập tức kết thúc lần tăng cường này, tỉnh lại
từ trầm miên."
"Chú ý:"
"Các ngươi thành công hay thất bại đều trực tiếp được phán định từ Mộng
Cảnh."
Danh Sách Chương: