Dưới ánh trăng làn gió.
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt đứa trẻ.
Đứa trẻ cực kỳ bình tĩnh, không khóc nỉ non nửa câu, cũng không tò mò động
đậy thân thể.
"Nhãi con, ngươi không nhúc nhích là bởi vì mắt mù sao? Chờ người lớn thì sẽ
biết thế giới không chỉ là một màu đen tối."
Lão đạo sĩ ngồi ở trước đống lửa, để tay lên tỳ bà, nhẹ nhàng khảy lên.
Ngọc châu leng ka leng keng rơi rụng đầy đất, lão hát khe khẽ lên: “Bạc đuốc
thu quang lãnh họa bình."
"Bích thiên như thủy dạ vân khinh,"
"Nhạn thanh viễn quá tiều tương khứ,"
"Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."
(1) Dịch nghĩa: Đèn trắng, sáng thu, bình phong lanh Trời xanh như nước, mây
đêm mỏng nhẹ Tiếng nhạn xa đã bay qua Tiêu Tương Trong khoảng mười hai
lầu, một vầng trăng tự sáng.
Trong mảnh rừng cây nơi xa truyền đến một tiếng chó sủa.
Tiếng tỳ bà dừng lại.
Lão đạo sĩ vỗ tay và cười nói: “Thứ nhét no bụng vào ngày mai đang sủa to, thật
có duyên, có duyên quá!"
Lão nhét đàn tỳ bà đến phía sau, rút ra một que cời lửa đã được vót nhọn, thọc
một hồi vào đống lửa, dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe nơi truyền ra tiếng chó
sủa.
Một lát sau.
Lão đạo sĩ đột nhiên đứng lên, xách theo que cời lửa rồi bỏ đi.
Trước đống lửa, chỉ còn lại đứa trẻ kia.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên bên tai đứa trẻ: “Ta đã tới trễ, thật có lỗi."
"-- Ta là người ghi lại lịch sử mới, vào thời khắc người gần chết, ta thấy được
vận mệnh quá khứ của ngươi."
Giọng nói kia có chút cảm khái: “Trong lịch sử xảy ra rất nhiều chuyện, đều có
tính ngẫu nhiên, có đôi khi lịch sử không đi về hướng bên này thì sẽ đi qua một
con đường khác."
"Ví dụ như chuyện người được cứu."
ế
"Có lẽ ở thế giới song song nào đó, lúc sư phụ ngươi đi ngang qua nơi này, cũng
không cứu được người, mà người cũng không bị ném vào giữa sông."
"Không sai ––”.
"Hiện tại chúng ta đang ở một thế giới song song nào đó không có ngươi."
"Đây là do Ác Mộng chi Chủ cẩn thận."
"Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi là không hoàn chỉnh, cho
nên nó không sợ gì cả."
"Nó cho rằng mình ra tay ở phương diện này thì có thể tùy tiện giết người, lại
không biết đây mới là cơ hội của ngươi."
"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định.”.
"Ngươi đã gặp qua Ác Mộng chi Chủ, cũng quen biết được Linh, nếu có một
ngày ngươi tìm được biện pháp chân chính để đối phó Ác Mộng --"
"Xin hãy bắt đầu sáng tạo quyển võ kinh kia."
"Khi người thành công, ta sẽ phụ trách cố định tất cả mọi chuyện người trải qua
ở chỗ này thành lịch sử, lật nó ngược về tuyến chủ thời gian, thay thế đoạn lịch
sử đó."
"Cố lên đi."
"Yên lặng chờ tin lành."
Giọng nói kia dần dần biến mất.
Đứa trẻ lẳng lặng nghe xong, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu yên lặng suy tư.
Võ kinh... Võ kinh siêu phàm nhập thánh! Hắn đã thua trong tay Ác Mộng chi
Chủ, cũng biết nó cường đại, còn biết vô số Linh đều không phải đối thủ của Ác
Mộng.
Như vậy.
Phải làm sao để sáng lập Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh? Gió núi thổi qua.
Trong tiếng gầm của lá rừng, một loạt tiếng tỳ bà truyền đến theo gió, giọng nói
của lão đạo sĩ phiếu phiếu đãng đãng trên bầu trời của ngọn núi: “Ngặt nổi trời
không chiều lòng người, Giống như cố nhạn rơi xuống mặt cát, Thế thê thảm
thảm sống qua năm tháng."
Chỉ chốc lát sau.
Lão đạo sĩ ủ rũ cụp đuôi đi trở về, ném que cời lửa xuống mặt đất, lầu bầu nói:
“Súc sinh, chạy nhanh như vậy, kêu cũng không trở lại? Sao nó biết ta muốn ăn
nó chứ? Mẹ nó!"
Lúc này đứa trẻ nhịn không được mà nở nụ cười.
Lão đạo sĩ thấy hắn cười thì lập tức trừng mắt và nói: “Ngươi còn cười? Ta
không có ăn, ngươi ăn cái gì? Ngươi mà đói ––"
Lão bỗng nhiên dừng lại.
ồ
Đúng rồi.
Ta có thể ăn thịt chó, trẻ con thì không được.
Lão đạo sĩ cân nhắc một lát rồi lẩm bẩm nói: “Không được, nếu đứa bé này đói
quá mức, chẳng phải sẽ khóc cả đêm? Ta phải lấy ra bản lĩnh thật để kiếm chút
đồ ăn cho nó."
Nói xong thì lão ném một khúc củi vào đống lửa, lập tức đứng dậy rồi đi.
Lại qua một hồi lâu.
Lão đạo sĩ xách theo hai con cá đi trở về, cả người ướt dầm dề, lão ném thẳng
con cá vào cái nồi sắt bị cháy đen nhánh, lẩm bẩm: “Ngươi nên nuốt được canh
cá, ta nhớ thời trẻ lúc gặp nạn đói, bọn trẻ ở bờ sông đều dựa vào cái này để
sống."
Đứa trẻ rũ con mắt xuống, cứ như căn bản không nghe thấy.
"Hừ, chờ một lát nấu xong canh cá thì người sẽ biết thế nào là đói bụng."
Nhoáng một cái đã trôi qua năm năm.
Mưa dầm.
Miếu Son Thần.
Lão đạo nằm bên ngọn lửa, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Một cậu bé xuất hiện ở cửa miếu.
Trên đôi mắt hắn có cột một miếng vải đen, tay nắm lấy một thanh chủy thủ,
bên hông cột hồ lô, vừa vào đến thì đã đi thẳng đến bên cạnh lão đạo, dùng tay
đè đè đạo mạch của lão.
"Ráng nhịn thêm mấy ngày, lần này người có thể qua được độ kiếp đã là may
mắn, nếu sống sót thì chỉ cần sức mạnh lôi kiếp trên người tiêu tán là vết thương
sẽ lành tự nhiên thật nhanh."
Đứa trẻ vừa bắt mạch, vừa nói chuyện rất ông cụ non.
Lão đạo nhe răng trợn mắt mà nói: “Tiểu quỷ, con biết cái gì, ta chỉ đang đói."
Đứa trẻ lắc đầu, không để ý tới lão mà chỉ khoanh chân ngồi qua một bên.
"Này, lại tu hành nữa, con không đánh ván cờ tiếp theo à?"
Lão đạo hỏi.
"Con nhận định tĩnh tâm, đừng làm ồn, tự đi chơi đi."
Đứa trẻ nói.
Lão đạo hậm hực nói: “Rốt cuộc chúng ta ai là sư phụ, ai là đồ đệ?"
Đứa trẻ nhắm hai mắt, vừa điều tức vận công, vừa yên lặng thôi diễn trận chiến
năm đó.
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ở
chỗ này, về sau người sẽ rõ!"
ẩ ầ
Giọng nói của Andrea lại quanh quẩn bên tai lần nữa.
Trong trận chiến ấy... Rốt cục được mất như thế nào... Rốt cuộc còn có điều gì
là hắn chưa nghĩ tới? Đứa trẻ đau khổ suy đoán, bỗng nghe thấy lão đạo phát ra
một tiếng rên rỉ tràn đầy thống khổ.
Hắn bất đắc dĩ cắt ngang thôi diễn, mở miệng hỏi: “Lại làm sao vậy?"
"Đau đó! Thiên kiếp đáng chết này, rõ ràng ta đã độ kiếp thành công, còn giáng
thẳng vào mông ta một cái, làm vậy không phải tỏ ý chán ghét ta sao."
Lão đạo nên rỉ nói.
"Vậy có uống linh dược hay không?"
Đứa trẻ hỏi.
"Uống."
Lão đạo nói.
Đứa trẻ đứng lên, lấy một tay bưng một cái niêu nho nhỏ lên, bắt đầu nấu thuốc.
Ánh lửa soi chiếu thân thể nhỏ gầy của hắn, chiếu ra bóng dáng của hắn ở trên
tường.
Lão đạo nhìn hắn bận trước bận sau, bỗng nói: “Tới đây, tiểu quỷ, nói với ta
xem tương lai con có chí hướng gì."
"Chỉ hướng?"
"Đúng vậy, tốc độ con tu hành quá nhanh, ta đã không nhìn ra được đạo tâm của
con, tới đây, nói với ta xem, con muốn tu hành đến cảnh giới vô cùng cao thâm?
Muốn đi thiên ngoại thiên làm thần tiên không? Hay là muốn du hí nhân gian
như ta?"
"Đều không có hứng thú."
Đứa trẻ vừa nấu thuốc, vừa nói.
"Vậy lớn lên con tính làm gì?"
Lão đạo nghiêng đầu nhìn hắn.
"Qua thêm mấy năm, chỉnh hợp chính tà lưỡng đạo một chút, nhất thông giới tu
hành, miễn cưỡng làm người đứng đầu thiên hạ đi."
Đứa trẻ nói.
"Rõ ràng mới năm tuổi mà miệng lưỡi thật ngông nghênh!"
Lão đạo cười ha hả.
Bỗng nhiên.
Trong lòng lão xuất hiện một cảm giác, lão nhìn ra cánh cửa của ngôi miếu nát.
Mấy bóng dáng dã thú xuất hiện.
"Liễu Bình!"
Lão đạo chỉ vào cửa, ngón tay run run không ngừng, quát to: “Mau! Hiện giờ sư
phụ con đang bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào con!"
Đứa trẻ thoáng cảm ứng một chút.
Chỉ thấy ngoài cửa miếu nát xuất hiện mấy đôi mắt màu đỏ tươi.
Chó hoang.- - Không, không phải chó hoang, trên người chúng có một chút dao
động yêu lực.
Đàn chó hoang này đều là yêu!
Danh Sách Chương: