Liễu Bình có chút câm nín.
Thượng đế chết quá nhanh đấy! Nhưng giờ khắc này, Liễu Bình cũng không
rảnh lo chuyện gì khác.
Trong dòng nước Vong Xuyên, hắn dần dần quên đi rất nhiều chuyện trong quá
khứ.
Nhưng vô dụng! Mỗi khi hắn quên mất tất cả, trên người lập tức dâng lên một
luồng sức mạnh, cưỡng chế làm hắn nhớ lại mọi chuyện, hơn nữa lập tức sinh ra
tiến hóa không rõ nào đó.
"Ngươi sắp tà ma hóa!"
"Bởi vì ngươi ngâm mình trong dòng nước Vong Xuyên, ngươi đã tử vong, bắt
đầu quên đi tất cả."
"Sức mạnh tà ma trên người làm người sống lại và nhớ tới tất cả, đồng thời bắt
đầu trợ giúp người tiến hóa."
"Bởi vì ngươi liên tục ngâm mình trong dòng nước Vong Xuyên, ngươi đã tử
vong."
"Sức mạnh tà ma lại làm người sống lại, làm người đạt được ký ức lần nữa."
"Nó còn đang trong mức độ cực kỳ sơ khai, bởi vậy không thể hoàn toàn chiến
thắng sức mạnh Vong Xuyên, nhưng rất nhanh nó sẽ trưởng thành."
"Ngươi đã chết, ngươi quên mất."
"Ngươi sống lại, người nhớ lại."
"Ngươi đã chết, ngươi quên mất."
"Ngươi sống lại, người nhớ lại."
Chữ nhỏ thiêu đốt vẫn luôn đổi mới, bày ra tình thế ngang sức ngang tài tạm
thời.
Sắc mặt Liễu Bình không ngừng biến ảo.
Một mạch nước ngầm bao lấy hắn, đẩy hắn hướng tới nơi càng sâu xa hơn.
Nữ tử đứng trong dòng nước, yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Chỉ chốc lát sau.
Ả đã hoàn toàn biến thành một nhân loại, nhắm mắt lại, hóa thành một thi thể
rồi theo dòng nước cùng lững lờ trôi vào sâu trong Vong Xuyên.
Mấy phút sau.
Nữ Tử Thần lặng lẽ hiện lên.
Nàng lơ lửng ở giữa không trung, nhìn vào sâu trong dòng Vong Xuyên.
"Vân Hi, phải dựa vào ngươi."
"Được."
Vân Hi lập tức xuất hiện, trên người tỏa ra tầng tầng lớp lớp dao động sức mạnh
không rõ, nàng mở miệng nói: “Ta đã kêu gọi sức mạnh Lục Đạo, khiến tà ma
này trôi từ nhánh sông vào chủ lưu, nhưng điều này thật sự hữu dụng sao?"
Giọng nói mỏi mệt của thượng đế vang lên: “Tà ma đã hôn mê, hóa thành nhân
loại bình thường, làm nó quên tất cả rồi đi đầu thai đúng là phương thức ràng
buộc tốt nhất, còn Liễu Bình thì lập tức vớt hắn trở về!"
"Được!"
Nữ Tử Thần cuống quít bay vào sâu trong con sông.
Chỉ chốc lát sau, nàng xách theo Liễu Bình ướt dầm dề trở lại.
"May mà có thượng đế, may mà có nhánh sông Vong Xuyên này."
Liễu Bình phun ra một ngụm nước, sau đó nói.
"Cho dù là nước Vong Xuyên cũng không áp chế được ngươi lâu lắm, sức mạnh
tà ma trên người người sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào giai đoạn nhanh chóng
trưởng thành."
Thượng để sầu lo mà nói.
"Vì sao không thể để hắn trở thành tà ma? Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ đạt được
sức mạnh càng cường đại?"
Đại Địa chi Mẫu Gaia khó hiểu mà hỏi.
"Chúng ta hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì sau khi hắn biến thành tà
ma, đừng nhìn ta, ta vừa mới chết, hiện tại sức mạnh đang trong thời điểm suy
nhược nhất, khi linh khi không linh."
Thượng đế nói.
Liễu Bình nói tiếp: “Cho nên tốt nhất là cố hết sức kéo dài quá trình này, để ta
có thể thích ứng loại sức mạnh này từng chút một, mà không đến mức lập tức bị
nó khống chế."
Hắn tùy tiện vung tay lên, lấy ra một cái hồ lô lớn rồi đặt vào Vong Xuyên mà
“Lộc cộc lộc cộc"
đựng nước.
Chỉ cần trên người có mang theo nước Vong Xuyên thì có thể tạm thời triệt tiêu
sức mạnh tà ma hóa.
Vậy hắn có thể chậm rãi thích ứng thân thể biến hóa.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Pháo bia lên tiếng.
"Đúc giáp - Ta và Liễu Bình đã dựa theo thuật đúc giáp của tà ma, suy đoán và
sáng tạo ra phương pháp đúc giáp hoàn toàn mới."
Thượng để nói.
"Có hiệu quả gì?"
Pháo gia hỏi.
"Nếu có thể đúc giáp thành công, như vậy có thể dựa vào giáp y này phong ấn
sức mạnh tà ma trên người, tương lai cũng có thể phối hợp với cô mệnh phong
ấn tà ma kia."
Liễu Bình nói.
Nói xong, hắn cầm lấy hồ lô uống một ngụm Vong Xuyên.
Những phù văn quỷ dị tràn ngập quanh thân hắn theo đó mà dần dần tiêu tán.
Hư không mở ra.
Một nam một nữ lặng lẽ xuất hiện.
Bọn họ là chủ nhân của thời gian và huyền bí.
Nữ tử nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: “Nước Vong Xuyên thật sự có thể
giúp người nằm trong trạng thái tử vong, nhưng người chỉ có thời gian sáu ngày,
sáu ngày sau, nó không thắng nổi sức mạnh tà ma nữa."
Nam tử nói: “Thời gian này được tính toán riêng biệt, ta cũng không có cách
nào, nó chỉ lấy thân thể của người làm vật tham chiếu."
"Cho nên ta cần đúc thành bộ chiến giáp kia trong vòng sáu ngày?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng thế."
Nữ tử nói.
"Không đợi nữa, lập tức bắt đầu đi."
Liễu Bình nói.
"Vậy đi với ta, ta dẫn người đi đến thời đại lúc Mộng Cảnh vẫn còn nguyên vẹn,
ngươi phải đúc thành bộ giáp y kia trong vòng sáu ngày."
Nam tử nói.
"Đi."
Liêu Bình nói.
Hư không mở ra một lốc xoáy.
Liễu Bình nhảy dựng lên từ giữa dòng Vong Xuyên, đi theo nam tử cùng chui
vào đại động lốc xoáy rồi biến mất khỏi thế giới này.
Mấy phút sau.
Hắn bỗng xuất hiện trên một chuyến xe lửa.
Bên ngoài thùng xe là núi non băng tuyết liên miên phập phồng Nơi này chính
là địa điểm Mộng Cảnh bắt đầu.
Nam nhân nói: “Ta sắp khống chế không được Ác Mộng chi Vương kia, nó sẽ
trở về thời đại ban đầu của nó."
Ý ề Á ắ ầ
"Ý ngươi là, là thời đại triều Ác Mộng bắt đầu?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy."
Nam nhân nói xong thì vỗ vỗ bờ vai hắn, trực tiếp biến mất khỏi đoàn tàu.
Liễu Bình nhìn về phía núi tuyết bên ngoài cửa sổ.
"Xem ra phải mau chóng đúc giáp."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Bên kia.
Lục Đạo Luân Hồi.
Trong mảnh thế giới nào đó.
Đêm tối.
Một nữ thi mở mắt ra.
Á đứng lên, nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy nơi này là một bãi tha ma.
"Thân thể của ta bị bệnh chết... Nhưng ta là ai?"
Tên mặt nữ tử lộ ra chút ngơ ngẩn.
Ngàn dặm cô phong, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió mạnh thê lương nên khóc.
Một ký ức xa lạ hiện lên trong đầu ả.
Đây là ký ức có sẵn trong thân thể, chứng minh cả cuộc đời ngắn ngủi và đau
khổ của nữ tử này.
Nữ tử dần lộ ra vẻ mặt suy tư.
"Ta nhớ rõ... bản chất và chân lý của tất cả sức mạnh trong chư thiên vạn giới."
"Tất cả chúng sinh, tất cả vạn vật và tồn tại trong chư giới đều nên quỳ xuống
dưới chân ta."
Nữ tử đi trở về, ngồi xuống cái hố rồi nhắm mắt tiến vào định cảnh.
Một lát sau.
Trong thiên địa dần có từng luồng linh khí lao đến từ bốn phương tám hướng.
Chúng sôi nổi đi vào thân thể nữ tử.
Thời gian không ngừng trôi đi.
Trời đã sáng.
Nữ tử bỗng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy một cái đã phóng khỏi huyệt, leo lên
mặt đất.
"Đã vào Luyện Khí, miễn cưỡng có thể chống đỡ đói khát."
"Cho ta thêm chút thời gian...."
ố ắ
"Xem ta đánh xuyên qua toàn bộ hệ thống Tu Hành Trắc, đứng trên đỉnh của
chúng sinh."
"Sau đó tìm ra chân tướng mọi chuyện, lại nghĩ cách biết rõ thân phận của
mình!"
Ánh mắt nữ tử nguội lạnh, trên người đột nhiên sinh ra một khí độ coi rẻ chúng
sinh.
Ả đi ra khỏi bãi tha ma.
Danh Sách Chương: