Ầm ầm ầm ầm -- Mặt đất chia năm xẻ bảy.
Trong thông đạo, tất cả đèn đều đã tắt, mọi thứ rơi vào trạng thái hoàn toàn tan
vỡ.
Quái vật hoạt động cổ, mở miệng nói: “Bắt đầu từ vừa rồi, ta đã cảm thấy kỳ
quái, đao pháp của ngươi đã đạt đỉnh điểm, thậm chí lĩnh ngộ chiêu thức cao
cấp như Niệm Đạo và Hư Trảm, đã đạt tới hạn mức cao nhất của thiết lập——"
"Đáng lẽ ngươi đã sớm bị hái xuống, ăn luôn."
"Nhưng người còn sống."
Liễu Bình không nói một lời, chỉ bày ra quyền thế, ý bảo đối phương tiến lên.
Quái vật lại không trực tiếp động thủ.
Nó nhìn Liễu Bình với ánh mắt xem kỹ, sau đó nói: “Thôi, dù sao ngươi đã
muốn chết, ta đọc lấy linh hồn người, tự nhiên có thể biết được quá khứ của
ngươi."
Tiếng nói vừa dứt.
Gương mặt nam nữ phía sau nó đồng thời mở mắt ra, cùng ngâm xướng lên:
“Phàm nhân nhỏ bé, dâng linh hồn của ngươi lên, đây là ban ân do người gieo
trồng người giáng xuống, tới -- a --------"
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi.
Ngay vào khoảnh khắc đối phương bắt đầu ngâm xướng, hắn đã cảm ứng được
có gì đó không ổn.
Hắn lập tức biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiện trước mặt quái vật, đơn
quyền hung hăng đâm vào ngực quái vật.
Quái vật đè nắm tay hắn lại.
Hai tay lập tức bị băng sương đóng băng lại với nhau.
"Lại là chiêu này!"
Quái vật quát lên một tiếng, vung một tay khác lên hung hăng bổ về phía Liễu
Bình.
Tất nhiên Liễu Bình sớm đã có chuẩn bị, quyền cước đều tung ra, trao đổi máy
chiếu với đối phương, thân thể xoay tròn, nhảy dựng lên rồi dùng một chân quét
ngang qua mặt đối phương.
Đông! Một tiếng trầm đục vang lên.
Quái vật bị đá bay ra ngoài, trên đường đâm nát vô số gạch đá.
Tiếng ngâm xuống trong miệng nó lại không biến mất, vẫn luôn duy trì phát âm
cao vút mà sắc nhọn.
ễ ắ ể
Liễu Bình yên lặng lắng nghe, nhưng loại cảm giác nguy hiểm trong lòng lại
dần dần biến mất.
Kỳ quái.
Lẽ ra đạo thuật pháp âm hệ này gần như vô giải, tổn thương gây ra cho linh hồn
cực kỳ khủng khiếp, vì sao..
Hình như ta cũng không sợ? Một rồi lại một suy nghĩ chợt hiện lên trong lòng
hắn.
Tri thức và kinh nghiệm rất nhiều thể thời quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu,
cuối cùng làm hắn phát hiện ra nguyên nhân -- “Thì ra là thế."
Quái vật đẩy vô số gạch đá vỡ vụn ra, đi đến đối diện Liễu Bình lần nữa rồi
đứng lại.
"Không cần tiếp tục thử hấp thu linh hồn của hắn, ngươi không thể làm được
điểm này."
Quái vật nói.
Giọng nói một nam một nữ sau đầu nó đột nhiên im bặt.
"Chủ nhân, trong truyền thừa từ ký ức cổ xưa, ta biết chiều vừa rồi là vô địch
đối với chúng sinh."
Giọng nam hoang mang nói.
"Vì sao ta không thể hấp thu linh hồn của hắn?"
Giọng nữ khó hiểu hỏi.
Quái vật nhìn Liễu Bình.
Liễu Bình thoáng đánh giá quái vật, bỗng xoay người, toàn lực chạy như điên
về hướng cái hang sâu cách đó không xa.
Hắn lập tức nhảy vào hang sâu dẫn đến Vĩnh Dạ kia, biến mất khỏi trước mắt
quái vật.
Ầm ầm ầm -- Hư không hắc ám bên ngoài thế giới bắt đầu hiện ra chung quanh,
điều này có nghĩa là toàn bộ thế giới hoàn toàn rơi vào tan vỡ.
Nếu Liễu Bình còn không đi, vậy thật sự phải ở lại chỗ này, không thể tiến vào
Vĩnh Dạ.
Quái vật yên lặng đứng trong hư không, vung tay lên, một màn quang ảnh chớp
nhoáng lập tức hiện ra.
Quang ảnh kia cứ như cảnh tượng nhân loại sinh hoạt, nhưng vì tốc độ chóp
nhoáng kia quá nhanh, căn bản không thấy rõ nội dung cụ thể.
Quái vật lại xem say sưa.
Một hồi lâu sau.
Giọng nữ lặng lẽ vang lên: “Chủ nhân, hắn đã chạy thoát."
"Đúng vậy, thật là một tên thông minh,"
ề
Quái vật tán thưởng, “Tuy đánh trúng ta, nhưng lập tức cảm nhận ra bộ quyền
pháp kia quá yếu ớt, căn bản không gây thương tổn được ta, cho nên lập tức
chạy trốn”.
Ánh mắt nó nhìn chăm chú vào quang ảnh, nói với giọng điệu dạy bảo: “Các
ngươi không thể hấp thu linh hồn của hắn, là bởi vì linh hồn của hắn quá mức
nhỏ yếu, thậm chí đã không thể xưng là linh hồn, nhiều nhất chỉ có thể xem như
một hạt bụi."
"Thuật pháp của các ngươi như hồng thủy, có thể che trời lấp đất, đối phó với
tất cả chúng sinh cường đại, nhưng lại không cách nào hủy diệt một mảnh lá cây
quá mức nhỏ bé nhu nhược- – Đó chính là linh hồn tàn phá của hắn."
Giọng nam hỏi: “Chủ nhân, linh hồn như vậy hoàn toàn không đáng ăn, lẽ ra
hắn cũng nhỏ yếu như con kiến và phi trùng, vì sao hắn còn có sức mạnh to lớn
như vậy, thậm chí có thể đánh trúng ngài?"
Quái vật nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng.
Nó nhìn thấy trên ngón tay mình có thêm một sợi tơ máu.
Hình ảnh quang ảnh đột nhiên ngừng lại.
Cũng không biết là ý chí của quái vật nổi lên tác dụng, hay là đã chịu trở ngại
nào đó Tóm lại.
Hình ảnh đã hóa thành một mảnh đen nhánh.
Giờ khắc này, giọng nam và giọng nữ cũng thức thời mà duy trì trầm mặc.
Quái vật đứng trong hư không, miệng không ngừng phát ra tiếng vang “Cạc cạc
cạc cạc lạc”.
"Quá thú vị, thật sự làm ta bị thương."
Nó nhìn lại hình ảnh quang ảnh bị bắt ngừng lại.
"Thì ra có thể sử dụng Kỳ Quỷ cao đẳng bảo tồn ký ức, còn có thể hóa thân
thành Ác Mộng, người nhất định có bí mật to lớn -- Tiếp tục!"
Quái vật mở miệng nói.
Quang ảnh tiếp tục lưu chuyển, hiện ra hình ảnh càng thêm xa xăm trước đó.- -
Đó là đời trước của Liễu Bình.
"Thì ra là thế, linh hồn từng chết rất nhiều lần, lần lượt suy yếu... Ta cũng muốn
nhìn, lúc ban đầu trên người của ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì!”.
Quái vật hóa thành một ánh điện quang, xẹt qua hư không, lao xuống cái hang
sâu không ngừng hỏng mất kia.
Một cánh cửa truyền tống lặng lẽ xuất hiện phía trước nó.
Nó vọt vào!
Trong cái hang sâu thật lớn.
Liễu Bình lấy tốc độ cực nhanh không ngừng rơi xuống.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mắt hắn: “Chú ý!"
ấ
"Kẻ địch đang lấy thuật pháp không rõ xem xét quá khứ của ngươi."
"Tiến độ trước mắt."
"Võ quán Huyết Tâm Lưu, giết phân thân nhỏ của sinh vật Ác Mộng."
Khó trách không trực tiếp đuổi theo! Thì ra là đang điều tra quá khứ của hắn.
Trong lòng Liễu Bình hiểu rõ.
Đối phương đã thấy được thời khắc kia, cũng chính là hắn lợi dụng sức mạnh
dũng hiện, chiến thắng con quái vật tiến đến trong một lần triều Ác Mộng giả
dối.
Đối phương sẽ nghĩ thế nào? Nếu đối phương có thể nhìn thấy những điều đó,
có lẽ tất cả những chuyện trong quá khứ của hắn cũng bị nó nhìn thấy.
Thậm chí đối phương còn có thể thông qua tất cả dấu vết của hắn, trực tiếp
xuyên qua không gian, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bỗng nhiên.
Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Đối phương kích phát cấm kỵ nào
đó."
"Quá khứ của ngươi ẩn chứa bí mật, nó không được phép đụng vào."
"Thuật pháp này đã kết thúc.”.
"Đối phương lại phát động thuật tìm kiếm lần nữa, tiếp tục xem xét quá khứ của
ngươi."
"Đây là bí mật không được cho phép đụng vào.”.
"Lần tra xét này sẽ gây nên biến hóa không rõ, bổn danh sách cũng không biết
cuối cùng sẽ như thế nào."
Liễu Bình cảm thấy kỳ lạ.
Đây là tình huống thế nào? Nhưng lúc này đã không kịp đi nghiên cứu.- - bởi vì
có chuyện càng khẩn cấp phải làm.
"Cho dù triều tịch Ác Mộng không tới, nó cũng không thể dùng ra toàn lực ––
nhưng ta chỉ dựa vào một bộ quyền pháp sáng tạo ra trong quá khứ thì vẫn
không đủ dùng..."
Liễu Bình lẩm bẩm, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu yên lặng suy nghĩ cách ứng
phó.
Tên người hắn dần sinh ra dao động không thể miêu tả nào đó, luồng dao động
này vượt qua mọi sức mạnh, hoàn toàn quay quanh hắn, cứ như đang trợ giúp
hắn làm một điều gì đó trong vô hình.
"Ta cần sức mạnh càng mạnh –– vượt qua sức mạnh chúng nó thiết lập!"
Suy nghĩ như vậy vừa hiện ra thì hai thanh trường đao trên hông hắn đồng thời
reo lên.
Một đao ý mãnh liệt hiện ra từ trường đao, hợp làm một với ý chí của Liễu
Bình, liên tục bộc phát chấn động trên hư không.
ắ
Cứ như có chuyện gì sắp ra đời --
Danh Sách Chương: