Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình âm thầm nói: "Quan sát!"
Tất cả cảnh tượng như căn phòng, sương mù, cô bé, cánh chim do gai nhọn tạo
thành đều biến mất.
Vô số hình tượng lướt qua tầm mắt Liễu Bình, làm cho hắn có một loại ảo
giác... Chính mình đang chạy trở về thời đại quá khứ vô tận.
Cũng không biết là lúc nào, cũng không biết ở nơi nào, bỗng nhiên, hắn rơi trên
mặt đất.
Liễu Bình đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, nhận thấy mình đang đứng
trên một tòa núi vàng khổng lồ.
Toàn bộ thế giới đều do vô số vàng bạc đá quý cùng đống đổ nát tạo thành.
Những thứ này đều là vật phẩm còn lại của văn minh.
Toàn bộ văn minh đã biến mất.
Không có người sống.
Liễu Bình nhìn thấy một thiếu niên đứng cạnh mình... Cả người thiếu niên này
đều là vết thương, máu tươi chảy xuống, nhìn qua rất mỏi mệt.
Hắn ta vươn tay, liên tục nhấn về phía hư không, nói: "Đánh nhiều trận như vậy,
kết quả vẫn không thể đánh thắng bọn chúng, vẫn bị bọn chúng thu lấy toàn bộ
linh hồn sinh vật."
"Thế nhưng chúng nó lại không biết, thế giới này còn có hi vọng cuối cùng
nữa."
Thiếu niên bỗng dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.
Hắn ta lộ ra nụ cười ẩn chứa sự tang thương, nói: "Nếu như người thấy cảnh
tượng này, cần phải nhớ kỹ, Ác Mộng không thuộc về chúng sinh, chúng ta
không tìm ra bất cứ lực lượng nào từ Ác Mộng có thể đối kháng nó."
Liễu Bình quan sát thiếu niên này một cách tỉ mỉ.
Hắn bỗng hiểu được, đây là chính mình kiếp trước.
Thiếu niên nói xong câu nói này, chậm rãi ngồi xuống, đặt tay xuống mặt đất.
"Chúng sinh, vạn vật cùng thế giới là một thể"
"Sử dụng lực lượng Ác Mộng, tương đương với việc từ bỏ lực lượng của bản
thân mình."
"Ta đã nghĩ ra một vài biện pháp, thế nhưng vẫn cần hoàn thiện thêm."
Ầm... Tay hắn ta bỗng chấn động, làm cho toàn bộ thế giới đều chấn động theo.
Núi vàng đổ sang hai bên, lộ ra một kẽ đất sâu thẳm.
ế ế ế
Thiếu niên lớn tiếng nói: "Ra đi, ta biết người ở nơi này."
Hắn lơ lửng giữa không trung, yên lặng chờ đợi một lát, chờ tới khi mọi thứ đều
trở nên yên tĩnh, rồi mới hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ra đi, thế giới này đã bị
hủy diệt, ngươi nên đi theo ta, nếu không ngươi cũng sẽ tiến vào trạng thái ngủ
say vĩnh hằng!"
Giọng nói của thiếu niên truyền ra xa xa, hóa thành từng đợt hồi âm vang vọng.
Mấy giây sau... Từ dưới vết nứt, một luồng sáng chậm rãi bay lên không.
Ánh sáng hóa thành hình dáng của một cô bé, vẻ mặt căng thẳng, nhìn về phía
thiếu niên.
"Rồng?"
Thiếu niên hỏi.
"Đúng vậy."
Cô bé trả lời.
"Đúng là không dễ dàng, muốn sống thì đi theo ta đi."
Thiếu niên nói.
"Ta... không thể rời đi, ta không đủ lực lượng để rời đi."
Cô bé nói.
"Yên tâm, ta có thể dẫn người đi."
Thiếu niên nói, lấy ra một tấm vảy giáp màu đen, đưa tới.
Cô bé hỏi: "Đây là cái gì?"
Thiếu niên nói: "Bên trong là một thế giới, ta đã tìm tới một biện pháp, có thể
làm cho loại tồn tại giống như ngươi hóa thành tinh của thế giới, ta đoán..."
"Trở thành Linh là nhân tố quyết định, Linh chính là biện pháp đối kháng Ác
Mộng."
Cô bé cắn môi, nói: "Nếu như có thể đối kháng Ác Mộng, ta nguyện ý trở thành
Linh thể của thế giới."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Thiếu niên nói.
Hắn nói xong, nhìn về phía Liễu Bình.
"Như vậy, trong tương lai chúng ta có thành công hay không?"
Thiếu niên hỏi.
Liễu Bình không nói ra lời.
Thiếu niên đợi vài giây, quay đầu, lại nhìn về phía cô bé kia.
"Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thành công hay không?"
Hắn mỉm cười hỏi.
Á ế ố ắ ắ
"Ác Mộng giết sạch người thân của ta, ta muốn báo thù, chúng ta chắc chắn sẽ
thành công."
Cô bé nắm chặt nắm đấm, nói.
"Đúng vậy, chúng ta chắc chắn sẽ thành công."
Thiếu niên nói.
Cảnh tượng vỡ nát, tiêu tán.
Cảnh tượng lại lưu động.
Ngay sau đó, Liễu Bình phát hiện mình trở về căn phòng kia, cảnh tượng bốn
phía không thay đổi, thậm chí ngay cả thời gian đều không lưu động.
Thời đại quá khứ... cuối cùng vẫn thất bại.
Hắn nhìn về phía trước.
Giữa không trung, cô bé bị vô số gai nhọn trói buộc tại giữa không trung.
Coi như vượt qua thời đại hiện tại, dọc theo dòng sông thời gian mà nhìn về
tương lai... Thần trụ Hư Không cũng hủy diệt.
Tương lai... cũng thất bại hay sao? Ánh mắt Liễu Bình bỗng ngưng tụ lại.
Không.
Mình đã thay đổi rất nhiều trong quá khứ.
Coi như kết quả không thay đổi, thế nhưng rất nhiều chuyện đã phát sinh thay
đổi.
Mặc dù những người tiến về Vĩnh Dạ đều ngủ say, thế nhưng ít nhất cũng
không bị hủy diệt.
Có lẽ mình có thể làm được càng nhiều hơn? Có vẻ như cô bé cũng cảm ứng
điều gì đó, ánh mắt đưa về phía gương mặt của Liễu Bình.
"Ta chính là Linh hồn Danh sách Địa cung Ác Mộng."
Cô bé nói.
"Hiện tại, đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Cô bé nhận ra sự thay đổi trong lời nói của hắn, trong ánh mắt xuất hiện một tia
thần thái.
"Đã qua lâu như vậy, người cảm thấy sứ mạng của chúng ta... sẽ thành công
không?"
Cô bé hỏi tiếp.
Sẽ thành công hay không? Chúng ta sẽ thành công hay không? Liễu Bình im
lặng một giây, nói: "Cái tên nắm giữ sứ mệnh khi trước không được, thể nhung
lực lượng mà ta nắm giữ lại là khác biệt, cho nên..."
"Lần này chắc chắn sẽ thành công."
ế
Thế giới bên trong.
Tòa thành.
Liễu Bình dọc theo hành lang dài dằng dặc, đi thẳng tới một cửa phòng nào đó.
Âm! Hắn đá bay cửa phòng ra.
Trong căn phòng có một tấm bàn dài, mấy vị quái nhân đang ở xung quanh cái
bàn, có vẻ như đang bàn luận điều gì đó.
Khi Liễu Bình xuất hiện, toàn bộ quái nhân đều im lặng không nói chuyện nữa.
Bọn chúng cùng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Mấy hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình, mà ánh mắt của hắn nhìn tới
những chữ nhỏ tại hàng đầu tiên: "Đầu tiên, tồn tại nguyên sinh Ác Mộng, vô
cùng khát vọng thu hoạch linh hồn, cũng khát vọng tăng tiến địa vị của bản thân
trong số Danh sách Ác Mộng."
Đây là dòng chữ nhắc nhở mà cô bé kia dành cho mình.
Liễu Bình bước từng bước về phía đám quái nhân, phát ra giọng nói sắc nhọn:
"Các vị, các ngươi đều biết ta mang theo sứ mệnh, ta sẽ hoàn thành nó trong
thời gian cực ngắn, cũng tăng tiến làm phụ tá đắc lực của vị tồn tại vĩ đại kia, ta
tin tưởng các ngươi đều biết điều này."
Đám quái nhân nhìn hắn, không nói lời nào.
Thế nhưng Liễu Bình cảm thấy.
Một loại sát ý tàn bạo, cảm giác hâm mộ và ghen ghét.
Liễu Bình kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt đám quái nhân, đặt hai
tay lên mặt bàn, nói tiếp: "Ta cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn, cho nên,
ai trong số các người nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta?"
Một quái nhân không nhịn được mà chế giễu: "Ngươi cho rằng mình là ai?
Thực lực của ngươi không bằng bất cứ người nào trong số chúng ta, xếp hạng
của chúng ta đều cao hơn người rất nhiều, đừng tự cho là đúng."
Các quái nhân khác đều lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình, cũng không phụ họa,
cũng không nói chuyện.
Có vẻ như loại lạnh lùng này là lời châm biếm tốt nhất.
"Nơi này không chào đón ngươi, cút đi."
Quái nhân tiếp tục nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK