Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư không mở ra.
Cả người Sơ Vân Thường được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ thẫm,
nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Hả?"
Nàng giật mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy một thi thể không đầu ngồi quỳ trên sàn gỗ của võ quán, mà Liễu Bình
ngồi ở bên kia, đang bung một cái bếp lò để nấu cháo.
Ngọn lửa nhỏ không ngừng liếm láp đáy lò, làm rau xanh và cháo trắng bên
trong liên tục quay cuồng.
Trong không khí truyền đến một mùi thơm ngát.
"A, ngươi thắng."
Liễu Bình cười cười.
"Sao lại nấu cháo vậy?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Bận hơn nửa đêm, ta đoán ngươi cũng đói bụng rồi, ta tìm được một ít nguyên
liệu nấu ăn từ phòng bếp nên tiện thể nấu chén cháo luôn -- Tới đây, lại đây
ngồi."
Liễu Bình nói.
Hắn cầm lấy một cái chén rồi bắt đầu múc cháo.
Sơ Vân Thường nhìn thoáng qua thi thể không đầu kia, lại nhìn về phía Liễu
Bình mang vẻ mặt bình tĩnh, sát khí trên người nàng dần dần tan đi.
Lớp hồng quang kia giống như hơi nước, bốc hơi sạch sẽ khỏi người nàng.
Nàng đi đến bên cạnh Liễu Bình rồi ngồi xuống, cái mũi giật giật.
Thơm quá.
"Hình như người lại tiến bộ."
Liễu Bình đưa chén cháo qua.
"Ta sợ người chết, cho nên dùng hết sức để chiến đấu, không ngờ lập tức đột
phá."
Sơ Vân Thường nói.
"Ngu ngốc,"
Liễu Bình nghiêm túc nói: “Thời điểm chiến đấu phải hết sức tập trung, đừng
phân tâm vì chuyện khác."
"Nếu là người khác thì ta đâu thèm lo lắng."
Sơ Vân Thường hừ nhẹ và nói.
Nàng thổi đi hơi nóng trong chén, nâng chén húp một ngụm.
Ăn ngon ghê! Hương vị thật sự quá ngon! Nhưng chỉ là một chén cháo, vì sao
có thể làm ra hương vị đến trình độ này? Sơ Vân Thường vừa ăn vừa nói: “Về
sau thức ăn trong võ quán do người phụ trách, Liễu Bình."
"Cái này có là gì chứ."
Liễu Bình nói.
Hắn cũng múc cho mình một chén rồi chậm rãi ăn.
"Lại nói tiếp –– “Cái gì?"
"Ta luôn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao những người này muốn nhằm vào
một cô gái nhỏ như ngươi."
"Ngươi mới nhỏ đấy, ta sắp hai mươi rồi."
"Được rồi, đừng trừng mắt, người lớn hơn ta, như vậy được chưa."
"Có ý gì? Ngươi muốn nói ta là bà già đúng không?"
"... Ta sai rồi."
"Hừ."
Trong mắt Sơ Vân Thường lộ ra ý cười, lại hóa thành suy nghĩ sâu xa, nàng
chậm rãi buông chén cháo xuống.
"No rồi?"
Liễu Bình hỏi.
"Không phải –– Ta cũng luôn suy nghĩ vấn đề vừa rồi mà người nói, vẫn không
có manh mối, nhưng vừa rồi sau khi đột phá thì bỗng có một ý tưởng mới."
Sơ Vân Thường nói.
"Ý tưởng gì?"
Liễu Bình cảm thấy hứng thú nói.
"Ta vốn chỉ nghĩ sống một đời an nhàn ở thành phố nhỏ này, dù sao thì người ở
nơi này kiến thức hữu hạn, thực lực cũng rất bình thường -- tuy rằng thực lực
của ta cũng rất bình thường."
Sơ Vân Thường nói tới đây thì bỗng dừng lại.
Nàng yên lặng nhìn Liễu Bình, cứ như đang tự hỏi cái gì.
Liễu Bình không rõ nguyên do.
Võ quán khôi phục yên tĩnh.
Qua chùng bảy tám giây sau.
Sơ Vân Thường như đã đưa ra quyết định nào đó, nàng mở miệng nói: “Liễu
Bình, sau khi ta đột phá thì được Thế Giới chi Linh gợi ý, nó cho ta một quyền
hạn, có thể đề cử người mà ta tán thành cho một Linh đặc biệt nào đó."
"Có chuyện như vậy sao? Không phải phải tự đi tìm à?"
Liễu Bình giật mình hỏi.
"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Linh của ta nói, thời đại đang biến hóa quá
mãnh liệt, có một vị Linh cường đại nóng lòng chọn lựa võ giả thích hợp để
xuất hiện ở Vạn Giới chi Giới."
Sơ Vân Thường nói.
"Ngươi muốn giới thiệu ta cho vị Linh kia sao?"
Liễu Bình cười nói.
"Đương nhiên."
Sơ Vân Thường đi lên trước, vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên giữa mày Liễu Bình và
nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chỉ là một thiếu nữ tập võ bình phàm -
-"
"Vì sao những tên đó luôn muốn rình rập ta, nhưng nhìn từ hoàn cảnh hiện giờ
thì có lẽ có cao nhân nào đó đã biết trên người ta sắp xảy ra chuyện."
Một ánh hào quang màu đỏ thẫm phát ra từ trên người nàng, hiện hóa thành một
chiếc áo choàng huyết sắc rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Trẻ tuổi như vậy đã trở thành võ giả có được Linh, người còn cảm thấy mình
bình phàm?"
Liễu Bình trêu ghẹo.
Ở trước mắt hắn, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Đối
phương đang lấy người làm mục tiêu, tiến hành tiến cử cho một vị Linh nào
đó."
-- Xem ra chính là như vậy.
Có người đang mơ ước loại năng lực này của Sơ Vân Thường, muốn thông qua
nàng đạt được một lần tiến cử.
Nói như vậy, chẳng lẽ “Linh cường đại"
kia chính là Andrea? Liễu Bình lại nhìn thoáng qua nhiệm vụ của mình, trong
lòng vẫn có chút không xác định.
Giọng nói của Sơ Vân Thường lại vang lên lần nữa: “Nơi này chính là Vạn Giới
chi Giới, Liễu Bình, về sau đánh nhau đừng có kiêu ngạo như vậy, phải biết là,
núi này cao còn có núi khác cao hơn nữa."
Chiếc áo choàng huyết sắc phía sau Sơ Vân Thường cuốn về phía trước, hoàn
toàn bao phủ lấy nàng.
Bang! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Sơ Vân Thường biến thành một con mèo tỏa ra hồng mang, nhẹ nhàng phiêu
đãng ở trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình không hề nghĩ ngợi, thuận tay kéo một cái đã đặt nàng lên vai mình.
ắ ễ
Con mèo giật mình trừng mắt nhìn, cứ như không rõ vì sao Liễu Bình lại làm
như vậy, nhưng hình như đứng trên vai Liễu Bình cũng rất thoải mái -- Nàng
dẫm lên bả vai Liễu Bình rồi đi dạo một vòng.
–– Tự tại quá.
Thích vị trí này.
Không tiện nói cái gì nữa.
Nhưng vẫn phải nói, dù sao người ta cũng là nữ, dựa vào cái gì người đặt ta ở
đâu thì ta phải ở đấy chứ? Con mèo ho nhẹ một tiếng, châm chước mãi rồi mới
nói: “Liễu Bình."
"Hả?"
Liễu Bình nói.
"Thuật này của ta thật sự cần đứng trên người của người mới có thể phát động,
nhưng “Nhưng cái gì?"
"Vì sao người lại thuần thục như vậy?"
Mèo cúi đầu hỏi.
"Ngươi ám chỉ cái gì?"
Liễu Bình nói.
"Là -- đặt ta lên trên vai đấy."
Mèo nói.
"Xin lỗi, trước kia ta có nuôi một con mèo trắng, quen làm như vậy rồi."
Liễu Bình nói.
"À ả! Thì ra là thế!"
Mèo bừng tỉnh, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó không được tự nhiên mà hỏi:
“Vậy con mèo trắng kia đâu?"
"Không biết, chạy, có lẽ rất nhiều năm sau sẽ nhìn thấy nàng lần nữa, tóm lại
hiện tại không tìm được."
Liễu Bình nói.
Mèo nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lập tức ngồi an ổn hơn nhiều.
Nó hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: “Xem ra con mèo kia không được rồi, tùy tiện
chạy loạn, có lẽ tính tình tương đối hoang dã, không thích hợp ở chung với nhân
loại."
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói với vẻ đầy suy tư: “Hừm, tính tình của nàng là
có hơi hoang dã thật."
Mèo thấy hắn cũng nói như vậy thì lập tức mừng rỡ, hai móng áp lại vào nhau
rồi nói: “Được rồi, chúng ta đừng nói vô nghĩa nữa, hiện tại ta lập tức tiến cử
cho ngươi."
ố ồ ầ ầ
Vô số những hồng mang hiện ra từ trên người nó, dần dần lan tràn ra, trải rộng
toàn thân Liễu Bình.
"Hô... Hô..."
Mèo phát ra một tiếng thở dốc mỏi mệt.
"Ngươi làm sao vậy?"
Liễu Bình cảnh giác hỏi.
"Không có gì, chỉ là truyền tống người đến trước mặt vị Linh kia sẽ hao hết sức
mạnh của ta."
Mèo nói.
Liễu Bình nhướng mày một cái, muốn nói gì đó thì mèo lại trực tiếp xua xua
móng vuốt và nói: “Đừng nói cái gì cả, hiện tại tình cảnh của chúng ta đang
nguy hiểm, người phải lập tức tìm được một vị Linh thì mới có khả năng giữ
mạng."
"Nhung --"
"Đừng nói nữa, đi thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK