Liễu Bình đứng trong sa mạc.
Triệu Thiền Y và Hồng Đào đúng cách hắn không xa.
Mọi thứ đều như khi trước.
Thậm chí ngay cả cái tên tới đây cướp bóc, đều có kết quả giống nhau, bị Triệu
Thiền Y nhét cho một viên độc đan, tử vong tại chỗ.
Thế nhưng... Andrea lại không xuất hiện.
Không nên chứ, đáng lẽ lúc này cô bé đã ở gần đây rồi, bởi vì phát hiện nơi này
đánh nhau mà chạy tới, sau đó gặp mặt chính mình.
Hiện tại, cô bé đâu?
"Thiền Y, không cần áp chế tu vi, dùng tu vi của người tìm kiếm xem gần đây
có một cô bé nào hay không."
Liễu Bình nói.
Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo trắng rơi xuống bờ vai Liễu Bình, vểnh
tai lắng nghe bốn phía.
Gió trên sa mạc thổi vù vù, lại trở nên im ắng khi tới gần nàng.
Mèo trắng lắng nghe một lát, lắc đầu nói: "Gần đây không có người, cũng
không có bất cứ sinh vật nào."
Liễu Bình ngẩn người.
Không đúng không đúng, đáng lẽ Andrea ở gần đây mới đúng.
Trong lịch sử quá khứ, mình đã giúp cô bé thức tỉnh ký ức, lại thay đổi xương
sống rồng, đáng lẽ cô bé này phải ở nơi đây chờ mình chứ.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện bất ngờ gì? Thôi cũng được, ta ở đây chờ một lát."
Liễu Bình ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mấy tiếng sau... Trên sa mạc vẫn không có bất cứ kẻ nào tới, cũng không có bất
cứ động tĩnh nào.
Mèo trắng cùng Lilith đã sớm chạy tới một bên chơi đùa rồi.
Lilith nằm trên đầu mèo trắng, không ngừng nói cho nàng biết những chuyện đã
diễn ra trong quá khứ.
Mèo trắng thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Bình.
"Hóa ra ta và hắn quen biết từ kiếp trước rồi, thảo nào đời này lại cùng nhau trở
thành cao thủ tà đạo."
Nàng híp mắt, nói với giọng điệu khoe khoang.
ế ầ ẩ ắ
"Đúng vậy đúng vậy, thế nhưng người cần phải cẩn thận, bên cạnh hắn cũng có
một tên rất lợi hại, người bị nàng ta áp chế hoàn toàn."
Lilith âm thầm đâm thọc.
"Cái gì? Là kẻ nào áp chế ta?"
Lông mèo đều dựng thẳng lên.
"Một Thánh kỵ sĩ, nàng ta là..."
Mấy cô gái thì thầm một bên, Liễu Bình lại đang suy tư vấn đề hiện tại.
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Andrea không tới tìm mình? Cô bé đã
thức tỉnh ký ức, đã biết mọi chuyện diễn ra.
Chẳng lẽ cô bé không biết mình sẽ xuất hiện vào khoảng thời gian nào, cho nên
đã đi tới khoảng thời gian khác? Nói tới, tất cả những việc mình đã làm trong
quá khứ, tất cả cố gắng của mình cũng chỉ vì một sự kiện.
Chiến thắng Ác Mộng.
Andrea là Thánh Linh duy nhất mà mình tìm được, là ánh sáng hi vọng duy nhất
trong bóng đêm.
Thế nhưng hiện tại cô bé không thấy nơi đâu! Ầm... Liễu Bình bỗng dâng lên
ánh sáng đen cuồn cuộn, tản về bốn phương tám hướng như thủy triều.
Hạt giống sức mạnh khuynh hướng hắc ám phát hiện tâm trạng của hắn thay
đổi, bắt đầu thả ra khí tức hủy diệt đầy ác ý.
Vẻ mặt Liễu Bình cũng dần dần thay đổi.
Phạm tội, bạo lực, phá hoại, giết chóc... Một loạt cảm xúc hắc ám tự nhiên sinh
ra trong lòng, tới mức hắn lập tức muốn hủy diệt một vài thứ gì đó.
"Liễu Bình, ngươi sao vậy?"
Triệu Thiền Y giật mình hỏi.
Toàn thân Liễu Bình run lên, lập tức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dần dần
phun ra ngoài.
Bình tĩnh.
Cần bình tĩnh lại đã.
Vào thời điểm này, làm sao có thể để cho hạt giống sức mạnh kia đi ra quấy rối
cơ chứ? Lại cẩn thận suy tư một lát... Tới cùng sẽ có tình huống nào phát sinh
cơ chứ? Liễu Bình khép hờ hai mắt, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện đã diễn ra
trong quá khứ, ý đồ tìm ra được khoảng thời gian mà Andrea sẽ đi qua.
Luồng lực lượng hắc ám kia vẫn liên tục bồi hồi bên người hắn, giống như là
lưu luyến không rời, muốn ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn vậy.
Đúng lúc này.
Trên bầu trời, một luồng sáng từ phương xa bay tới, hạ xuống trước mặt Liễu
Bình.
Đây là một cô gái trưởng thành mặc trang phục công sở màu đen.
Trên tay cô ta ôm một quyển sách, mỉm cười với nụ cười chuyên nghiệp, nói:
"Xin chào các hạ, ta là người phụ trách hạng mục khai phát thế giới Tu Hành
này, tên ta là Vương Vi."
Liễu Bình liếc nhìn cô ta.
Hiện tại mình không có năng lực "Kiến Văn Như Danh".
Thế nhưng dựa vào ký ức, mình hoàn toàn có thể biết thân phận của Vương Vi
này.
Xem ra Vương Thành cùng Thánh sứ đều đã báo cáo lên, mới hấp dẫn sự chú ý
của cô ta.
Cô ta tự mình tới đây để xác nhận thân phận của mình.
Thế nhưng rất không khéo, hiện tại tâm trạng của mình không tốt.
"Vương Vi sao? Chắc hẳn cô chính là thế thân của một Thần linh nào đó chứ,
tới cùng là Nữ sĩ Thống Khổ, hay là Nữ sĩ Tra Tấn?"
Liễu Bình hỏi.
Hắn vừa nói, vừa đặt danh hiệu "Triều Tiên Thánh Tượng"
lên một lần nữa.
Một luồng khí thế đặc biệt từ trên người hắn tản ra.
Vương Vi hơi giật mình.
Đối phương lại có thể biết được thân phận của mình... điều này thú vị rồi đây...
Mà lại có một loại lực lượng vô hình nào đó bỗng nhiên xuất hiện trên người
đối phương, loại lực lượng này làm cho mình có cảm giác quen thuộc và thân
cận.
Cảm giác như vậy... Chắc hẳn mình đã gặp qua đối phương ở trong Luyện
Ngục, chỉ không biết tới cùng là ai.
"Ngài cảm thấy ta là ai?"
Vương Vi hỏi.
"Xin chào, Nữ sĩ Thống Khổ."
Liễu Bình nói.
"Ồ? Tại sao ngài có thể đoán chuẩn như vậy!"
Vương Vi bật cười.
"Ta còn biết quyển sách trên tay của ngươi có tên là Sách Chân Thực, bất cứ
người nào đều không thể nói dối trước mặt người, đúng chứ?"
Liễu Bình hỏi.
Vương Vi lại giật mình.
ẩ
Tới cùng người này là đại lão phương nào chứ Tại sao ngay cả vật phẩm của
mình cũng biết rõ ràng như vậy? Chủ mẫu... Không, không phải là người của
chủ mẫu.
Cô ta lại quan sát Liễu Bình.
Luồng sáng hắc ám trên người Liễu Bình càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng
vượt qua một giới hạn nào đó, làm cho hắn không thể ức chế tính cách của bản
thân hướng về phía tà ác và hủy diệt.
"Ta có một thí nghiệm nho nhỏ, vừa lúc cần sự phối hợp của cô, Nữ sĩ Thống
Khổ."
Liễu Bình nhếch miệng mỉm cười.
Vẻ mặt Vương Vi biến đổi.
"Được, ngài muốn làm cái gì?"
Cô ta hỏi.
"Quyển sách này của cô có thể dò xét lời nói dối, ta vẫn lấy làm tò mò, muốn
thử xem cực hạn của nó là nơi nào."
Liễu Bình nói.
Vương Vi nhìn hắn.
Hắn tiếp tục nói: "Ta cho ngươi biết, thực ra ta là Nữ thần Tra Tấn."
Vương Vi bật cười, nói: "Xin lỗi, chị em của ta, ta vẫn có thể nhận biết được,
trước mặt ta mà ngài lại nói một lời nói dối kém cỏi như vậy, chẳng lẽ là
muốn..."
Cô ta bỗng phản ứng kịp, cúi đầu quan sát Sách Chân Thực.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:
[Ngươi nói dối trước mặt Nữ sĩ Thống Khổ.]
[Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt của ngươi, đang đối kháng với Sách Chân Thực
trên tay Nữ sĩ Thống Khổ.]
[Lời nói dối của ngươi có thể lừa gạt được Sách Chân Thực của cô ta hay
không, đáp án sắp được công bố.]
Vương Vi - hoặc nói là nữ sĩ Thống Khổ, lật quyển sách Chân Thực trên tay ra.
Tên sách xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Lời nói của hắn xuất phát từ đáy lòng, mà không phải lời nói dối.]
Sách Chân Thực bị lừa gạt! Lời nói dối kém cỏi như vậy, mà Sách Chân Thực
đều không thể phán đoán là thật hay giả!
Danh Sách Chương: