Liễu Bình đưa ra một ấn.
Linh quang phóng lên cao, bao phủ tất cả những cái đầu vào trong đó.
Trong lòng Liễu Bình hiện ra một cảm giác, hắn nhìn lại hư không xa xôi, nhẹ
nhàng nói: “Kế tiếp nơi này sẽ trở thành mảnh đất bị hủy diệt, chi bằng tất cả
các ngươi đi đầu thai, ít nhất sẽ bảo vệ được linh hồn, không đến mức bị ăn
luôn."
Hắn buồng pháp quyết trên tay ra.
Trong đình viện, tất cả cái đầu hiện ra từng hư ảnh, hoàn toàn đi vào hư không
vô tận cùng với vô số hư ảnh trên bầu trời, sau đó biến mất tăm hơi.
Liễu Bình thu pháp quyết, trên mặt đột nhiên hiện ra ý cười điên cuồng.
"A, còn có một tên."
Hắn nói nhỏ, thân thể chợt lóe đã xuất hiện sâu trong không trung Là Lý Triều
Quang.
Lý Triều Quang còn sống.
Khi đám đầu người trong võ quán tránh qua hai bên, hắn ta theo bản năng mà
lùi đến phía sau đại quân, thậm chí còn dựng lên một tấm chắn.
Giờ phút này.
Hắn ta đang trốn phía sau tấm chắn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Quỷ Ác Mộng! Thật sự là quỷ Ác Mộng! !! Thật sự là quá lợi hại, sớm biết vậy
thì ta sẽ không đích thân tới.
Trong lòng Lý Triều Quang tràn đầy cảm giác hối hận.
Nhưng không còn kịp rồi.
Liễu Bình bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tấm chắn ra.
"Ngươi là người xấu sao?"
Liễu Bình đờ đẫn mà hỏi.
Trên người hắn không ngừng tỏa ra khí tức u ám, chúng chảy qua hai bên như
dòng suối phun, hóa thành làn gió và sương mù lượn lờ.
Ánh mắt Lý Triều Quang chớp động.
Từ từ! Từ từ! Hình như tên này có gì đó không thích hợp.
Hắn nhìn như có thần trí, nhưng hình như ý chí của hắn đã bị trùng kích trúng,
cả người đang trong trạng thái không bình thường.
Điều này quá quỷ dị..
Lý Triều Quang lập tức ném tấm chắn đi, trên mặt lộ ra cười hòa nhã: “Ta... Ha
ha, xin đừng hiểu lầm, ta là người tốt!"
ắ
Đánh thì đánh không thắng.
Đối phương dùng một ngón tay đã giết mười vạn đại quân, vậy còn đánh cái gì
nữa? Hiện tại chỉ hy vọng thần trí của hắn thật sự có vấn đề.
"Ngươi là người tốt?"
Liễu Bình nghiêng đầu hỏi.
"Thật sự, ta là người tốt! Không còn ai tốt hơn ta cả!"
Lý Triều Quang nắm chặt đôi tay, không quan tâm đến mồ hôi lạnh đã chảy ra
đầy trán, chỉ liên tục nói.
"À... Người tốt... Không thể xuống địa ngục."
Liễu Bình gật đầu và nói.
Hắn vốn đã nâng một ngón tay lên, lúc này nghe Lý Triều Quang không ngừng
cường điệu mình là người tốt nên cũng dùng công kích.
Lý Triều Quang thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy ta có thể đi rồi chưa?"
Hắn ta thật cẩn thận mà hỏi.
Liễu Bình đờ đẫn một lát, bỗng giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý Triều Quang, nói với
ngữ khí khẳng định: “Người tốt không thể xuống địa ngục."
"Đúng vậy, người tốt không xuống địa ngục."
Lý Triều Quang phụ họa theo.
Liễu Bình hạ giọng mà nói: “Nói cho ngươi một bí mật."
"Cái gì?"
Lý Triều Quang hỏi.
"Người tốt –– lên thiên đường."
Liễu Bình nói.
Trên tay hắn bỗng có thêm một trái tim đập bình bịch.
"Không!"
Lý Triều Quang thét lên chói tai.
"Đừng giết ta, ta là chủ nhân của thế giới này, ta có thể dùng toàn lực giúp đỡ
ngươi."
"Dù ngươi muốn làm cái gì đi chăng nữa!"
Từng bảo vật tản ra ánh sáng từ trên người ông ta hiện lên, liên tục kéo dài tính
mạng của ông ta.
Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối, hỏi: "Ông không muốn lên Thiên đường hay sao?"
"Không, ta không muốn, van người đó."
Lý Triều Quang cầu xin.
"Vậy Địa ngục thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Cũng không muốn."
Lý Triều Quang nói.
Liễu Bình trở nên vui vẻ, nói: "Như vậy, ông chỉ còn một con đường có thể đi
mà thôi."
Ngón út của hắn giật nhẹ.
Tàn ảnh lóe lên.
Cả người Lý Triều Quang hóa thành một vùng sương mù máu, trôi nổi trên bầu
trời.
Ông ta vừa chết, vẻ mặt Liễu Bình dần dần khôi phục bình thường.
Nhớ lại những chuyện vừa diễn ra, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài:
"Ảnh hưởng của thân thể đối với ta quá lớn, cũng đã ảnh hưởng tới tính cách
của ta."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:
[Ngươi hấp thu tất cả lực lượng trên người Lý Triều Quang.]
[Bởi vì Lý Triều Quang là một tồn tại cấp cao có thể sử dụng Linh, lực lượng
mà người thu hoạch từ trên người ông ta, đã được người chuyển hóa thành 5
điểm hồn lực Kỳ Quỷ.]
[Hồn lực Kỳ Quỷ hiện tại: 5 điểm]
[Thân thể của ngươi hấp thu một điểm hồn lực Kỳ Quỷ, dùng để dự trữ lực
lượng tiến hóa.]
[Thân thể của người đạt được thỏa mãn.]
[Trạng thái của người đã khôi phục tới trạng thái bình thường'.]
Liễu Bình đọc xong, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ mình phải khuất phục trước dục vọng của thân thể này hay sao?
"Danh Sách, nếu thiếu khuyết hồn lực Kỳ Quỷ thì ta sẽ biến thành dạng gì?"
Hắn hỏi.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Thân thể Ác Mộng mới sinh cần thu hoạch đầy đủ chất dinh dưỡng mới có thể
trưởng thành.]
[Nếu như thiếu khuyết hồn lực Kỳ Quỷ, nó sẽ liên tục nhắc nhở người hoàn
thành việc 'đi săn' và 'ăn'.]
Liễu Bình trầm tư, nói: "Thân thể loài người cũng sẽ làm như vậy, chỉ là không
mãnh liệt bằng thân thể Ác Mộng mà thôi."
[Chính xác.]
Danh Sách đáp lại.
Liễu Bình chậm rãi giơ tay lên.
Một loại lực lượng mới lạ trước kia chưa từng trải nghiệm hội tụ trong tay hắn,
hội tụ thành một điểm sáng, không ngừng tản ra lực lượng Kỳ Quỷ vô cùng
thâm ảo.
Hai hàng chữ nhỏ nhảy ra ngoài:
[Người tiêu hao 1 điểm hồn lực Kỳ Quỷ, ngưng tụ Ánh sáng Kỳ Quỷ.]
[Hồn lực hiện tại của ngươi: 3 điểm.]
Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Thân thể ăn một điểm, ngưng tụ ánh sáng lại
mất một điểm, hiện tại ta chỉ còn lại ba điểm thôi sao?"
[Đúng thế.]
Danh Sách đáp lại:
[Ta cần phải nhắc nhở cho ngươi biết, thế giới hiện tại đã có một sinh vật Ác
Mộng cực mạnh giáng lâm, mà người chỉ là cơ thể mới sinh không đủ hồn lực
Kỳ Quỷ, không thể chống lại nó.
Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, hỏi: "Ta cần thu hoạch bao nhiêu hồn lực Kỳ Quỷ,
mới có thể chống lại nó?"
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Vừa rồi người đã thả đi một trăm linh ba ngàn linh hồn loài người.]
[Ít nhất người cần hấp thu lượng lớn hồn lực Kỳ Quỷ từ linh hồn bọn chúng,
người mới có thể chống lại sinh vật Ác Mộng kia.]
Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.
Hơn trăm ngàn linh hồn trên không trung vừa mới được mình thả đi... Bởi vì
một lần siêu độ vong hồn quá nhiều, thậm chí làm trong hư không xuất hiện một
cái cửa lớn đang mở rộng ra.
Thế nhưng vào lúc này, tất cả vong hồn đều đã tiến vào cánh cửa lớn đó.
Cửa đang dần dần đóng lại.
"Này! Chờ đã!"
Liễu Bình không nhịn được mà kêu lớn.
Danh Sách Chương: