Cả người Liễu Bình chấn động, từng cảnh tượng xảy ra trước đó không ngừng
thoáng hiện trước mắt.
Hắn luôn muốn nữ anh rời đi.
Mà khi nàng còn nằm trong cơ thể mỹ nữ tóc đen thì đã ra lệnh cho AI, nhất
định không thể rời khỏi hắn.
Vừa rồi vào thời khắc cuối cùng trong phòng, thiếu chút nữa hắn đã giao nữ anh
cho Samantha.
Nếu không có nữ anh, nói không chừng hắn đã bị địa cung Ác Mộng cắn nuốt,
tuyệt đối sẽ không kẹt trong kẽ tường.
Cho dù kẹt trong kẽ tường, nguyền rủa “Báo tang"
kia vẫn phát động hai lần liên tục khiến nữ anh rời khỏi tay, thiếu chút nữa rời
khỏi hắn.
Nữ anh mang trên người sức mạnh Vận Mệnh! Cho nên “Báo tang"
luôn muốn nàng rời khỏi hắn! Nói cách khác, nữ anh là tồn tại duy nhất có thể
cứu vớt hắn.
"Thì ra là dạng sức mạnh này... Thiếu chút nữa đã bị hắn thực hiện được."
Liễu Bình thấp giọng lẩm bẩm.
"Không sai, người chú ý tới là được, sức mạnh Kỳ Quỷ báo tang cũng rất mạnh,
nhất định phải thận trọng ứng phó."
Bóng mờ nói.
"Ngươi cũng là ta ở một thế giới song song khác, nhất định phải lưu ý."
Liễu Bình nói.
"Hiện tại chúng ta đều đã biết sự tồn tại của báo tang, vậy sẽ không để nó thực
hiện được."
Bóng mờ nói.
Nó nhẹ nhàng tan đi, biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.
Trong khe tường chỉ còn lại Liễu Bình.
Hắn một tay ôm nữ anh, một tay duỗi về hướng hư không, nhẹ nhàng kéo một
cái Một thẻ bài tỏa ra ánh hào quang kim sắc bị rút ra.
Thẻ bài: Địa Chi Táng Tàng.
Liễu Bình tung thẻ bài ra, Trong nháy mắt.
Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất, hắn lại đứng trong cánh đồng bát ngát
không người, chung quanh tràn đầy mộ bia và quan tài kia.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, ẩn tay lên mặt đất, thấp giọng nói: “Mai táng!"
ố
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi phóng thích thẻ bài:
Địa Chi Táng Tàng."
"Ngươi lựa chọn chôn giấu nguyền rủa Kỳ Quỷ trên người: Báo tang."
"Đây là sức mạnh căn bản của Địa chi Pháp Tắc, vượt xa vô số sức mạnh Kỳ
Quỷ, nhất định có thể hàng phục sức mạnh Kỳ Quỷ này!"
Trên mặt đất lập tức hiện ra một khối quan tài.
Ngay sau đó, Liễu Bình chỉ cảm thấy trên người bỗng trầm xuống.
Chỉ thấy một bộ xương khô toàn thân đen nhánh nằm bò trên vai hắn, miệng
phát ra tiếng gào rống không cam lòng: “Không! Ta chính là Dũng Hiện của vô
số pháp tắc quỷ oán, tuyệt đối không bị vây khốn tại đây, ta kêu gọi..."
Lời còn chưa dứt, quan tài trên mặt đất bỗng mở ra.
Vô số xích sắt bắn ra từ quan tài, trói bộ xương khô đen nhánh lại, kéo xuống
khỏi lưng Liễu Bình rồi cuốn vào quan tài.
Nắp quan tài ầm ầm khép lại.
Cả quan tài chậm rãi chìm xuống mặt đất.
Tiếng động bộ xương khô màu đen dùng sức va chạm vào quan tài không ngừng
truyền đến.
Lại qua mấy phút.
Cuối cùng mọi âm thanh cũng bình ổn lại.
Liễu Bình bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn đi.
Hắn đứng lên, cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đó, trong lòng
dâng lên một luồng sát ý.
"Cái tên cầm dù này luôn gây hấn với ta..."
Xem ra hắn và gã nhất định phải có một lần quyết chiến sinh tử.
Cũng không biết rốt cục trên người tên kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có
liên quan đến Ác Mộng.
Cảnh tượng chung quanh dần dần tiêu tán.
Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng trong khe hở giữa hai bức tường,
trong ngực có ôm nữ anh.
Hắn cúi đầu liếc nhìn nữ anh một cái, chỉ thấy nữ anh hết sức mệt mỏi, nhưng
hình như đã ngủ càng say hơn một chút.
Liễu Bình thở dài nói: “Dù gì thì đây cũng là thời khắc mấu chốt để các ngươi
dung hợp, ta không nên khiến các ngươi nhọc lòng."
Nữ anh bĩu môi, làm ra động tác liếm mút.
Là đói bụng! Xem ra phải mau chóng tìm cái để ăn! Liễu Bình lập tức ngừng
suy nghĩ, tiếp tục di chuyển hướng tới phía trước.
ể ề ắ
Tinh thể màu đỏ hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau hắn, mà chung
quanh không có khác thường gì, chỉ có các loại âm thanh thống khổ càng ngày
càng rõ ràng hơn.
Mấy chục phút sau.
Hai bức tường ở phía trước khép lại, chỉ để lại một vết nứt, miễn cưỡng có thể
nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Vết nứt này dài chừng một ngón tay.
Liễu Bình áp sát đến, cẩn thận quan sát.
Thì ra bên ngoài bức tường là một con đường sâu thẳm, trên đường đi chất dày
đặc đủ loại đầu của chúng sinh.
Những cái đầu đó như phải gánh chịu nổi đau không diễn tả được bằng lời,
thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên rỉ.
Toàn bộ con đường đều đúc thành từ đầu của chúng sinh, cũng không biết rốt
cục dài đến mức nào, và đi đến nơi đâu.
Một cái đầu quỷ vật điên cuồng kêu to: “Đau đau đau đau đau đau ai có thể tới
cứu ta với!"
Nó như đã hóa điên, ánh mắt cứ quay loạn khắp nơi, sau đó bỗng nhìn vào cái
khe trên tường.
Liễu Bình lập tức tránh ra.
Hình như cái đầu kia có chút nghi hoặc, nó bỗng im miệng, cẩn thận nhìn kỹ
vào cái khe đó.
Nhưng Liễu Bình đã trốn ở phía dưới cái khe, tất nhiên cái đầu quỷ vật không
nhìn thấy gì cả.
Nó nhìn một hồi, phát hiện không có cái gì nên lại há mồm lớn tiếng kêu rên lần
nữa: “Cầu xin người, cho dù là ai, xin đến cứu ta với!"
Liễu Bình trốn ở vách tường, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng run
Trấn Ngục Đạo trong tay lên.
Trấn Ngục Đạo lập tức ẩn đi, Bách Nạp Đao lại xuất hiện trong tay hắn.
"Ngươi là bội đao ngày xưa của ta, trong những năm tháng quá khứ, ngươi có
thấy được tình hình này bao giờ chưa?"
Liễu Bình truyền âm hỏi.
"Là phiền phức về địa cung Ác Mộng."
Bách Nạp Đao truyền âm.
"Là như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Địa cung này có tổng cộng bảy thế giới, được xưng là bảy Mộng Yểm, chỉ khi
nào trở thành đúng đầu Mộng Yểm thì mới có thể rời khỏi nơi này."
Bách Nạp Đao nói.
"Làm sao để trở thành đứng đầu Mộng Yểm?"
Liễu Bình hỏi.
"Đầu tiên, người phải hoàn toàn thoát ly khỏi trận doanh chúng sinh, trở thành
chức nghiệp giả Ác Mộng thì mới không bị nó công kích."
Bách Nạp Đao nói.
"Chẳng lẽ ta không thể trực tiếp khai chiến với nó, đồng loạt đánh hạ bảy thế
giới hay sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không được, người trong thời đại quá khứ đã từng thử, nhưng sau khi ngươi -
đang làm chúng sinh - đánh tan tất cả thế giới Mộng Yểm thì bị trực tiếp truyền
tống đến Ác Mộng ở ngoài Vĩnh Dạ, không thể không dùng một tia sức mạnh
cuối cùng mới chuyển thể thoát thân được."
Bách Nạp Đao nói.
Liễu Bình thở dài, nói: “Rốt cuộc ta biết vì sao bản thân lưu lạc sinh tử rồi, thì
ra đều là chết như thế này, không phải sao?"
"Đúng vậy."
Bách Nạp Đao nói.
Danh Sách Chương: