Có tình báo vừa rồi, hiện tại điều hắn cần phải làm là tìm được kẽ hở của đối
phương – Thời điểm này không thể gấp.
Hắn ngồi xuống trên đỉnh núi, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau.
Trên bầu trời, một tồn tại khổng lồ tỏa ra hào quang thất thải lặng lẽ đáp xuống,
quỳ một gồi xuống đất, ồm ồm nói: “Chủ nhân, ta vâng theo triệu hoán của
ngài, đã bắt đầu thu thập tất cả Địa ở vô số thế giới từ thời đại vô cùng xa xôi
trước đây, mãi đến lúc này mới đi đến trước mặt ngài."
Liễu Bình nhìn tồn tại kia, ánh mắt bỗng nhảy dựng.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu thứ bảy màu khổng lồ này:
“Ác Mộng chi Chủng nguyên thủy, người thống trị chúng sinh và vạn vật,
chúng mộng chi chủ, vạn vương chi vương, ý chí thế giới vĩnh hằng không thể
chiến thắng.”... Là nó.
Ở năm tháng vô cùng xa xăm trước kia, nó là Ác Mộng chí cường.
Lúc trước kẻ muốn ăn hắn cũng là nó.
Hắn tránh thoát sự cầm tù của nó nên mới không ngừng lưu lạc trong hư không
vô tận, thay chúng sinh tìm kiếm pháp môn đối kháng Ác Mộng.
Vì sao -- Nó trực tiếp đi tới nơi này? Tất cả hình ảnh ký ức trong lịch sử bay lóe
qua, không ngừng hiện lên trong đầu Liễu Bình, cho nên hắn dần dần xuất hiện
cảm giác loại tim đập nhanh.
Đúng vậy.
Nhất định hắn đa quên mất chuyện gì đó.
Sẽ là cái gì?
Giữa không trung, nữ tử kia lặng lẽ hiện thân, quát khẽ lên: “Ta truyền cho
ngươi thuật đúc giáp vô thượng, lấy sức mạnh của ta rót vào thân thể người,
giúp người có thể đúc ra giáp này."
"Tuân mệnh!"
Tôn tại khổng lồ kia thấp giọng mà nói.
Liễu Bình không xem tiếp nữa, lập tức phất tay bày ra tầng tầng lớp lớp ảo giác,
lặng lẽ lui về phía sau.
Hắn xẹt qua trời cao, cứ bay mãi tới cuối Mộng Cảnh.
Mỗi khi hắn bay được một mét, phía sau sẽ lập tức bày ra một tầng ảo giác do
“Đặc Hiệu Sư"
tạo nên.
Ả ấ
Ảo giác trùng trùng điệp điệp không ngừng xuất hiện trong Mộng Cảnh, lặng lẽ
không một tiếng động, không người hay biết.
Con quái vật khổng lồ kia sẽ đúc giáp tại nơi đây.
Mà hắn -- Đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Chiều này sắp xếp thật lợi hại, ngay
từ thời đại vô cùng xa xăm trước kia, nó đã phát động chiêu “Ám đọa ma giới
để thu phục Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại cường đại nhất."
"Cũng tức là khởi nguyên Ác Mộng."
Liễu Bình nói.
Liễu Bình quay đầu lại nhìn lại.
Nơi này là cuối Mộng Cảnh, đã không nhìn thấy được chúa tể Ác Mộng sơ khai
và con quái vật kia nữa.
Nhưng hắn biết -- Đối phương đã bắt đầu đúc giáp.
Chiến giáp kia có thể chống đỡ cô mệnh, là mấu chốt giúp quái vật chiến thắng
hắn trong thời khắc tương lai.
"Thượng đế, người biết ta muốn hỏi cái gì mà."
Liễu Bình nói.
"Thời gian à... Hẳn là vào chín trăm triệu sáu ngàn năm trước."
Thượng để nói.
"Chúng ta đi."
Liễu Bình nói.
"Thật sự muốn đi?"
Thượng để hỏi.
"Đúng vậy, lúc ấy ta đã là trái cây của Ác Mộng nguyên thủy, hiện tại chúng ta
phải làm được điều này lần nữa."
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Không biết, lẫn vào dưới trướng nó trước... Mới có hy vọng ngăn cản tình cảnh
trước mắt."
Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra, nhẹ nhàng trảm một cái hướng tới hư không.
Chỉ một thoáng.
Tất cả biến thành tàn ảnh mơ hồ gào thét lao đi.
Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Hắn đứng trong góc đường, nhìn cảnh ngựa xe như nước trước mặt, trên mặt lộ
ra hồi ức thân quen.
"Hình như... Có chuyện gì ta không nhớ rõ lắm..."
ắ ẩ ẩ
Hắn lẩm bẩm nói.
"Nơi này là nơi bắt đầu tất cả sao?"
Thượng để hỏi.
"Đúng vậy, đây là nơi bắt đầu tất cả."
Liễu Bình nói.
"Vậy ngươi nhất định sẽ nhớ lại, chỉ là có vài chuyện người không muốn lập tức
nhớ lại thôi."
Thượng để nói.
Liễu Bình ngồi xuống ở góc tường, trong ánh mắt tràn đầy ngơ ngẩn.
Là chuyện gì? Rốt cục... Hắn quên mất cái gì? Trong hư không.
Tất cả trở nên mơ hồ.
Cảnh tượng trong hồi ức dần dần trở nên rõ ràng.
Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ kỹ, nó tồn tại ở một nơi không thể biết.
Vô số giọng nói xuất hiện như thủy triều.
Hủy diệt, tử vong, thống khổ, tra tấn! Trong bầu không khí tuyệt vọng này,
chúng sinh đau khổ cầu xin và cầu nguyện, thậm chí vô số những tiếng kêu
thảm thiết và rống giận không ngừng vang lên trong toàn bộ hư không.
Bỗng nhiên.
Tất cả âm thanh đều biến mất.
Một tiếng thở dài theo đó mà vang lên: “Thôi, ta hạ giới vậy."
"Tai ách của chúng sinh vừa mới bắt đầu, nhưng thần trụ chưa đến trình độ có
thể chạm đến thánh giới, không có tư cách mời người xuống."
Một giọng nói khác nhắc nhở.
"Bọn họ chỉ thiếu có một chút cuối cùng... Cái này ghi nợ cho ta đi."
Giọng nói trước đó đáp.
“Ngươi phải nhớ kỹ, nếu người thật sự rời khỏi thánh giới thì sẽ mất đi tất cả
sức mạnh, không thể không bắt đầu từ một phàm nhân, hơn nữa cũng chưa chắc
có thể cứu vãn tất cả."
"Ta biết, ta muốn thử xem."
Cuộc đối thoại đến đây thì kết thúc.
Hình ảnh trong hồi ức đến đây cũng gián đoạn.
Hai mắt Liễu Bình lại khôi phục tiêu cự, hắn lẩm bẩm nói: “Ta nhớ ra rồi..."
Đinh! Một đồng tiền tệ dừng lại trên mặt đất trước mặt hắn.
"Đi mua chút thức ăn đi, ai, cũng đáng thương."
Người đi đường lắc đầu rồi đi mất.
ễ ồ ấ ầ
Liễu Bình ngồi dưới đất, lâm vào trầm tư.
Dần dần.
Trước mặt hắn có thêm bảy tám đồng tiền xu.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên trên hư không: “Ngươi đã đến
thời khắc mới bắt đầu."
"Nhớ kỹ."
"Đây là lần duy nhất ngươi có thể trở về thời khắc này, nếu người muốn làm gì,
xin nhất định phải cẩn thận suy xét, bởi vì không có đường cứu vãn."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình thu lấy từng đồng từng đồng tiền xu, đứng lên rồi nhìn về phía quang
bình thật lớn trên quảng trường.
Một người chủ trì trong đó đang đĩnh đạc nói: “Không sai, hiện tại chúng ta đã
có thể tiến hành trao đổi với tồn tại của thế giới khác.”.
"Điều này đã chứng minh, chúng ta phải tiếp tục tăng nhanh bước tiến văn
minh, để giúp thế giới của chúng ta có địa vị càng cao trên thân trụ."
"Bước tiếp theo, có lẽ chúng ta có thể liên hệ với thế giới tử vong."
Liễu Bình lắc đầu, xoay người rời khỏi nơi này, cứ đi mãi về phía trước dọc
theo đường phố, cuối cùng dừng lại ở của một tiệm mì.
Lúc này không phải là thời gian ăn cơm, ông chủ quán mì đang ngồi trước cửa
phơi năng “Ta nhớ mì của quán các ngươi ăn rất ngon."
Liễu Bình suy tư mà nói.
Ông chủ liếc hắn một cái, lập tức đứng lên rồi cung kính nói: “Thì ra là Liễu
tông sư tới, ngài muốn ăn mì sao? Mau tiến vào."
"Không cần, ta còn có việc."
Liễu Bình nói.
"Ăn một bát mì cũng không mất bao nhiêu thời gian, hôm nay ta mời."
Ông chủ vỗ ngực và nói.
Càng nhiều hồi ức lần lượt thoáng hiện trong đầu hắn.
Kế tiếp.
Hắn vốn đang ăn mì ở nơi này thì có người tới cửa khiêu chiến, trực tiếp phá
hủy tiệm mì này.
"Thực sự có chuyện, tối nay ta lại đến."
Liễu Bình cười nói.
Hắn xoay người đi về phía trước, rất nhanh đã đến một cây cầu.
Thế giới này đã đã có đủ các Trắc, đầy trời đều là phi hành khí, tàu bay, thậm
chí có vài người trực tiếp phi hành trên trời.
ắ
Văn minh các loại Trắc đan chéo với nhau, cho ra đời Dũng Hiện vô cùng lộng
lẫy.- - Đồng thời cũng làm cả thế giới trở nên càng cá lớn nuốt cá bé.
Mọi chuyện đều do cường giả quyết định.
Danh Sách Chương: