Tất cả quang ảnh tan đi.
Trên mặt Hoa Tình Không hiện ra một vệt lạnh lẽo, cô thấp giọng nói: “Tòa
pháo đài Phù Không này vốn là của Nhân tộc chúng ta, hơn nữa lúc nó rơi
xuống từ hư không thì lành lặn không tổn hao gì...”
Liễu Bình không nói chuyện.
Trước mắt hắn hiện ra từng hàng chữ nhỏ như ánh sáng đom đóm:
“Các ngươi phát hiện bí mật của thời đại quá khứ.”
“Giá trị kinh nghiệm của các ngươi đã được gia tăng.”
“Ngoài ra, ngươi đạt được một điểm suất diễn.”
“Suất diễn hiện giờ 10/10.”
“Suất diễn đã đầy.”
“Năng lực hệ biểu diễn của ngươi: Kẻ Cướp Kịch sắp sinh ra tiến hóa.”
“Xét thấy ngươi đã từng từ chối con đường biểu diễn ‘Diễn viên nổi tiếng’,
năng lực của ngươi đi theo một hướng khác.”
“Xét thấy ‘Kẻ Cướp Kịch’ của ngươi từng bị đòn công kích với tốc độ siêu âm
phá hỏng.”
“Xét thấy ngươi kiên trì không ngừng rèn luyện tài nghệ biểu diễn.”
“—— Năng lực hệ biểu diễn lần này sinh ra tiến hóa nhằm vào vấn đề này.”
“Chúc mừng.”
“Năng lực ‘Kẻ Cướp Kịch’ của ngươi đã tiến giai.”
“Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn phiên bản hoàn toàn mới:”
“Long Sáo Giáp.”
“Thuyết minh: Khi ngươi tiến vào trạng thái biểu diễn, sức mạnh vô hình tỏa ra
từ trên người ngươi sẽ biến chung quanh thành một sân khấu công khai, mục
tiêu của ngươi sẽ bất tri bất giác nhập vai vào nhân vật diễn viên chính, chủ
động trò chuyện lúc ngươi nói chuyện, hơn nữa còn trả lời các câu hỏi của
ngươi.”
“Chú ý!”
“Trong lúc đang nói chuyện, ngươi cần thường xuyên tăng thêm từ ngữ ám chỉ
có liên quan đến ‘biểu diễn’, vậy thì năng lực này mới có thể liên tục phát
động.”
“—— Người đứng đầu trong diễn viên quần chúng gọi là Long Sáo Giáp.”
“—— Từ giờ trở đi, ngươi là một nhân vật có suất diễn.”
Liễu Bình nhanh chóng xem xong.
ồ ắ
Hồi tưởng lại từng cảnh tượng quá khứ, hắn không khỏi có một chút cảm xúc.
Lúc vừa trọng sinh tỉnh lại, hắn vẫn là một người không có suất diễn.
Kết quả trải qua quá nhiều chuyện, cuối cùng kỹ năng thần bí càng ngày càng
mạnh, hắn cũng tìm được đồng bọn đáng tin cậy, chậm rãi bắt đầu hiểu biết tất
cả những điều trong thế giới này ——
“Liễu Bình, cái tên này rất lợi hại, thận trọng.” Tiếng nói của Hoa Tình Không
vang lên.
Liễu Bình phục hồi tinh thần.
Chỉ thấy trên cầu thang phía trước có một con ma quỷ cả người bừng bừng lửa
cháy đang đứng.
Nó cao chừng ba mét, có sáu cánh tay, trên mỗi cánh tay có cầm một thanh binh
khí, khí thế trên người tương đối kinh người.
—— Hiệu quả của “Kẻ Cướp Kịch” vừa mới biến mất.
Con ma quỷ này vung sáu binh khí trong tay, lớn tiếng mà quát: “Nhân loại, các
ngươi vĩnh viễn không biết mình đáng buồn đến mức nào, thôi được, ta sẽ giết
các ngươi, ăn luôn linh hồn của các ngươi, khiến các ngươi vĩnh viễn quên đi
thế giới thống khổ này.”
Hô!
Một trận gió mãnh liệt thổi quét ra từ trên người nó.
“Lớn lối lắm.” Hoa Tình Không cảnh giác nâng đôi tay lên, đang muốn làm cái
gì đó thì lại bị Liễu Bình ngăn cản.
“Thế nào?” Hoa Tình Không ngạc nhiên hỏi.
Liễu Bình nhìn về phía con ma quỷ kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bắt đầu đi.”
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Long Sáo Giáp.”
Ma quỷ kia giật mình.
Liễu Bình bước từng bước lên phía trước, bắt lấy tay con ma quỷ rồi kéo nó đến
bậc thang và ngồi xuống.
Liễu Bình nói: “Nói thử xem, tại sao các ngươi đột nhiên bắt đầu tiêu diệt Nhân
tộc trong Vĩnh Dạ với quy mô lớn như vậy.”
Sát ý trên mặt ma quỷ dần dần biến mất, nó trầm ngâm nói: “Ta cũng cảm thấy
kỳ quái, nhưng đây là kết quả do tất cả các chủng tộc bỏ phiếu.”
“Vừa nhìn ngươi là biết chính là thủ lĩnh của hầu hết ma quỷ, hơn nữa còn
cường đại như thế, đáng lẽ nên là nhân vật quan trọng trong cả bộ phim, vì sao
lại tới nơi này làm việc nặng việc dơ kia chứ?” Liễu Bình nói.
Trên mặt ma quỷ toả ra ánh sáng rực rỡ.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên:
ầ ế ễ ố
“Câu trần thuật của ngươi có từ ngữ ám chỉ liên quan đến ‘Diễn kịch’, đối
phương đã tiếp nhận ám chỉ của ngươi, bắt đầu cảm thấy mình là diễn viên chủ
yếu.”
Chỉ thấy ma quỷ ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ điệu thâm trầm để nói: “Giết càng
nhiều thì quân công càng cao, như vậy ta mới có thể không ngừng bò lên trên,
ngày nào đó ta sẽ trở thành một Ma Vương.”
Hoa Tình Không cổ quái nhìn nhìn ma quỷ, lại nhìn về phía Liễu Bình.
—— Đây là tình huống gì thế này?
Liễu Bình nháy mắt với cô, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
“Những chủng tộc đó biết được tin tức gì nên mới có lần bỏ phiếu này đúng
không?” Liễu Bình hỏi.
“Thế giới ‘Ngu Giả’ xảy ra chuyện lớn, rất nhiều thẻ bài danh sách trung tâm bị
trộm đi.” Ma quỷ nói.
“Là ai đề nghị giết sạch Nhân tộc?”
“Một quản lý quan trọng trong Giám Sát Hội, Ma vương Ác Độc Salis.”
Con rối gấu trúc bên hông Liễu Bình đột nhiên run lên một cái.
…
Liễu Bình kinh ngạc liếc nhìn gấu trúc.
Gấu trúc vẫn bất động.
Liễu Bình tiếp tục hỏi: "Ma vương Ác Độc Salis? Hắn ta là loại tồn tại như thế
nào?"
Con ma quỷ kia nói: "Hắn ta là một ma vương có quyền thế cực lớn, chỉ cần hắn
ta nói ra khỏi miệng, sẽ có vô số ma quỷ hoặc những chủng tộc khác đi chấp
hành ngay lập tức, chỉ vì muốn làm hắn ta vui lòng."
"Các ngươi xuống lần này, ngoài việc tiêu diệt toàn bộ loài người trong khu vực
này, còn có những nhiệm vụ nào khác hay không?" Liễu Bình hỏi.
Nét mặt ma quỷ hiện ra vẻ do dự.
"Ngươi là nhân vật chính, ta đoán không có chuyện gì mà ngươi không biết cả."
Liễu Bình nói.
Ngay lập tức, ma quỷ lộ ra vẻ tự tin, nói: "Đương nhiên, nó nói có một người
bạn đã thất bại tại khu vực phụ cận thế giới 'Ngu Giả', để ta nghĩ cách đưa cái
thứ này tới phương hướng tây bắc, khu vực gần với núi tuyết, sau đó kích hoạt
nó."
Ma quỷ lấy một chiếc nhẫn đá quý tản ra màu sắc sặc sỡ ra.
Liễu Bình liếc nhìn tới.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa không trung:
[Nhẫn Cảm Ứng Linh Hồn.]
[Khi nó cảm nhận được dao động sóng đặc biệt, sẽ kích hoạt ngay lập tức, làm
cho chủ nhân của chiếc nhẫn nhận được tin tức.]
Danh Sách Chương: