Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quang ảnh nhấp nháy.
Một thế giới xuất hiện, bao bọc Liễu Bình và nam tử vào bên trong.
Liễu Bình nhìn chung quanh, chỉ thấy hắn đã đứng trên một con thuyền nổi lơ
lửng, trên một mảnh biển rộng mênh mông vô bờ.
Tên nam tử kia đứng trên một nơi khác của con thuyền, mở miệng nói: “Thằng
nhãi không có cả Linh kia, nói ra cách chết mà người khát vọng đi, ta lập tức tác
thành cho ngươi."
Liễu Bình trầm tư nói: “Vừa rồi có tổng cộng bốn người lao vào, dao động sức
mạnh trên người đều tương tự nhau, ba tên trong đó đi bao vây Sơ Vân Thường,
còn người tới giết ta –– Nếu nói như vậy, người là kẻ yếu nhất trong bốn
người."
Sắc mặt nam tử trầm xuống, siết chặt nắm tay và nói: “Tìm đường chết!"
Liễu Bình chậm rãi đứng lên và nói: “Ta không có thời gian chậm rãi chơi với
người, nói cho ta biết làm sao tiến vào thế giới của những người đó, bằng không
ta sẽ tùng xẻo người từng đao tùng đao một."
Nam tử ngẩn ngơ, đột nhiên cười điên cuồng và nói: “Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha
ha ha, ta chưa bao giờ nhìn thấy tên nào kiêu ngạo như vậy!”.
Liễu Bình chậm rãi nói: “Các ngươi đã trải qua hoà bình quá lâu, cả yếu tố
chiến đấu cơ bản nhất cũng không biết, loại trình độ này cũng dám đánh tới cửa,
thật sự làm ta thất vọng quá."
Nam tử chợt thấy một cảm giác đau rất nhỏ, không khỏi cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy từng đường máu hiện ra trên người hắn ta.
"Ngươi... Khi nào..."
Liễu Bình nói: “Trong nháy mắt các ngươi tiến vào, ta đã ra tay, đáng tiếc chỉ
giết một tên, khi sắp giết người thì bọn họ đã tiến vào thế giới kia, ta đành để
một mạng lại cho ngươi."
Nam tử lắc đầu nói: “Không đúng, rõ ràng ngươi không có Linh, vì sao có thể
làm ta bị thương."
Liễu Bình nói: “Ngươi đoán xem?"
Nam tử như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy sau lưng của hắn ta, một bóng mờ đang chậm rãi thu đao.
Rốt cuộc nam tử đã không nên được sợ hãi trong lòng, cất tiếng kêu lớn: “Đây
là -- Sức mạnh dơ bẩn!"
"Ngươi là quỷ Ác Mộng!"
“Tới, chúng ta tiếp tục đọc."
ễ ể ế
Liễu Bình nâng quyển “Võ pháp nhập môn Huyết Tâm Lưu"
kia lên, thì thầm: “Đối với cảnh giới vong ngã, dùng các loại phong pháp đánh
thức linh hồn của chính mình, cộng minh với Thế Giới chi Linh-..."
"Trong những lời này, Các loại phong pháp là ám chỉ cái gì?"
Ở đối diện hắn, tên nam tử kia thành thành thật thật quỳ bất động, nói: “Chính
là các loại phương pháp phong bế ý thức."
"Nga? Là như thế sao?"
Liễu Bình nói.
"Thật sự."
Nam tử nói.
Liễu Bình ngồi xổm xuống đối diện hắn ta, vừa nhìn lại quyển sách nhỏ, vừa
nói: “Phải không? Phải phong bể sáu thức của mình trước..."
"Đúng vậy."
Nam tử nói.
Liễu Bình thở dài, có chút thất vọng mà nói: “Sao cái gì ngươi cũng nói dối hết
vậy."
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Theo sự tăng cường không
ngừng của Tứ Thánh Trụ, thực lực của ngươi cũng đang không ngừng thức
tỉnh."
"Ngươi là Vua Lừa Gạt, là Lừa Gạt chi Chủ của rất nhiều Dũng hiện bên trong
Kỳ Quỷ, là người nắm giữ pháp tắc Kỳ Quỷ này."
"Khi người nghiêm túc lắng nghe thì chúng sinh không thể dùng lời nói dối để
lừa gạt ngươi."
Liễu Bình đảo mắt qua một cái, sau đó đứng lên từ boong thuyền rồi duỗi người
-- Một tia hàn quang hiện lên.
Trên người nam tử bị chém ra mấy chục vết máu.
Những vết máu đó như có sinh mệnh, không ngừng chui vào trong cơ thể nam
tử.
Mỗi một giây trôi qua, miệng vết thương sẽ trở nên càng sâu.
"Thất lễ, đây là thủ đoạn khi còn trẻ ta dùng để đối phó người mà ta không
thích-..."
Vang lên cùng với giọng nói của Liễu Bình, nam tử kia phát ra từng tiếng kêu
thê lương thảm thiết.
"Vì sao! Rõ ràng ta không lừa ngươi!"
Hắn ta vừa đau hô, vừa vô cùng chân thành mà nói.
Liễu Bình có chút câm nín, bắt lấy hắn ta rồi nghiêm túc nói: “Nghe này, người
nói cho ta biết, làm sao mới có thể tiến vào thế giới Sơ Vân Thường đang có
mặt?"
"Chỉ cần ngươi thả ta thì ta có biện pháp mang người đi vào!"
Nam tử nói.
"Nói dối,"
Liễu Bình nói, “Ta hỏi lại ngươi, giết một người, có thể đạt được Linh của hắn
hay không?"
"Không thể! Tuyệt đối không có khả năng!"
Nam tử nói.
"Lại nói dối,"
Liễu Bình cười nói: “Sao người lại được Linh ưu ái kia chứ?"
"Ta tìm được nó, đả động nó."
Nam tử nói.
"Vẫn là nói dối -- Trong miệng ngươi không có một câu nói thật, làm đồng hành
mà nói, ta cực kỳ thưởng thức ngươi -- Nhưng ngươi cũng nên nghe một câu
này: Đồng hành là oan gia."
Liễu Bình giơ trường đao lên, chỉ thẳng vào ngực nam tử.
"Đáng giận! Thằng nhãi đáng chết!"
Nam tử phát ra tiếng rống giận như phát tiết, không cam lòng mà nói: “Nếu
ngay từ đầu nếu ta sử dụng sức mạnh của Linh thì căn bản sẽ không rơi vào tình
trạng này!”.
"Chiến đấu là chuyên phân chia sinh tử, sai một lần thì phải nhận lấy cái chết,
lúc này còn lấy ra nói chỉ thể hiện người không chuyên nghiệp chút nào."
Liễu Bình nhún vai và nói.
Trường đao chậm rãi đâm vào ngực nam tử.
Nam tử dần dần ngừng thở, không dám nhúc nhích mảy may nào nữa.
"Cảm giác được không?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử gật gật đầu.
"Trái tim Ngươi chỉ cách mũi đao của ta có nửa tấc, nó đang không ngừng đập
liên hồi -- kế tiếp người còn một cơ hội để trả lời ta, nếu lại đáp sai thì nó sẽ
không nhảy nổi nữa."
Liễu Bình nói.
Nam tử mang đầy vẻ sợ hãi mà nhìn Liễu Bình.
Liễu Bình thở dài nói: “Cơ hội cuối cùng đây, xin nghe câu hỏi:"
"Sơ Vân Thường là một thiếu nữ, vì sao ba mươi hai võ quán các ngươi liên
hợp lại để đối phó một nữ tử vừa có thành tựu võ nghệ như vậy?"
ắ ẩ
Nam tử không nói gì, sắc mặt lại trở nên càng khẩn trương.
"Nàng cũng không uy hiếp đến các ngươi cái gì đúng không, vì sao các ngươi
một lòng một dạ muốn đối phó nàng?"
Liễu Bình nói.
"Đúng rồi, nhớ nói thật, nếu người nói dối thì câu nói dối kia sẽ trở thành câu
cuối cùng trên thế giới này."
Nam tử suy nghĩ mấy phút, sau đó cắn răng một cái và nói: “Nói thật, ta không
biết."
"Không biết chút nào à?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta không biết là ai bảo chúng ta liên hợp lại, cũng không biết vì sao phải làm
như vậy, điều duy nhất ta biết chỉ có một chuyện."
Nam tử nói.
"Chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Linh của nàng không giống người thường, nghe nói đã sắp thức tỉnh đến trình
độ mới."
Nam tử nói.
"Linh còn có thể tiếp tục tấn chức?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên! So với nhân loại chúng ta mà nói, Linh tấn chức càng gian nan,
cho nên mỗi lần tấn chức đều sẽ đạt được sự tăng lên biên độ cực lớn -- Dù sao
đó cũng là sức mạnh của toàn bộ thế giới."
Nam tử nói.
"Chẳng qua là một lần Linh tấn chức thôi, đáng để các ngươi động thủ?"
Liễu Bình nói.
Nam tử trừng mắt, mở miệng nói: “Hiện tại ta tin người thật sự là quỷ Ác
Mộng, ngươi không biết gì về khó khăn trong chuyện này."
"Ý của ngươi là, thật ra rất ít Linh có thể tấn chức?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy."
Nam tử nói.
"Các ngươi muốn giết nàng, đoạt được Linh trên người nàng?"
Liễu Bình hỏi.
"Không phải như thế, chúng ta giết nàng thì thực lực của Linh đó cũng bị tổn
hao rất nhiều, từ đây lòng mang oán niệm với chúng ta, tuyệt đối sẽ không đến

gần chúng ta."
Nam tử nói.
"Vậy thì kỳ quái."
Liễu Bình nhíu mày và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK