Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình đang định đưa tay rút bài, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt truyền tới
từ nơi mộ địa phía xa.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tới.
Cách nơi này không xa.
Vương Thành bò ra từ trong lòng đất, bùn đất lẫn quan tài đã chôn hắn ta đều bị
đẩy qua một bên.
Liễu Bình run lên, bỗng nhiên phản ứng lại.
Lần này.
Mình không nói thêm gì với Vương Thành, đè chết hắn ta ngay lập tức.
Hắn ta chết nhanh hơn lần trước, cho nên thời gian phục sinh cũng nhanh hơn
nhiều lần trước.
"Thú vị..."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Vương Thành vỗ nhẹ bùn đất trên người đi, bước về phía Liễu Bình, nói với
giọng trầm thấp: "Là ngươi giết Vương Thành sao?"
Liễu Bình lộ ra nụ cười lịch sự, gật đầu nói: "Không sai, là ta, dù sao mục đích
của ta khi tới nơi này, chính là lấy giết chóc làm niềm vui mà."
Hắn vừa nói, vừa đặt lên danh hiệu Thánh nhân mà mình vừa nhận được.
Triều Tiên Thánh Tượng! Danh hiệu cấp Thánh nhân này nghe nói có thể làm
cho tất cả chúng sinh xuất hiện cảm giác thân thiết.
Cũng không biết hiệu quả thật sự của nó là gì.
Vương Thành quan sát hắn, sát ý trên người dần dần thu hồi, vẻ mặt trở nên
kính cẩn.
"Xin hỏi... ngài giết hắn ta như thế nào?"
Vương Thành cẩn thận hỏi lại.
"Ta dùng tiền đè chết hắn ta, có phải là rất thú vị hay không?"
Liễu Bình cười hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Vương Thành hỏi.
"Một ngọn núi vàng."
Liễu Bình nói.
Vương Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ý ễ ổ ấ ể
Ý nghĩ Liễu Bình thay đổi rất nhanh, cũng hiểu được tại sao thái độ Vương
Thành lại thay đổi như vậy.
Bọn họ tưởng mình là một đại lão nào đó.
Cũng đúng.
Nếu như không phải đại lão tới đây vui chơi, người tu hành bình thường làm gì
có nhiều tiền trên người tới vậy cơ chứ? Linh thạch đều bị Nữ sĩ Thống Khổ lấy
đi gần hết, chỉ còn lại một chút ít cuối cùng, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì
sự lưu thông giữa các tu hành giả trong vở kịch.
Vương Thành hơi khom lưng, nói với giọng kính cẩn: "Đại nhân, theo lý thuyết,
ta không nên quấy nhiễu sự hào hứng của ngài, thế nhưng ngài ra tay lại quá
hào phóng... cho nên ta không thể không hỏi một câu, số tiền này ngài muốn
quyên tặng cho cả bộ ngành duy trì Vở kịch? Hay là khen thưởng cho diễn viên
Vương Thành?"
Liễu Bình chắp hai tay, mỉm cười nói: "Các ngươi cũng không dễ dàng gì cho
cam, phải duy trì cả bộ kịch bản lớn như thế..."
"Thôi được, thưởng cho các ngươi đi."
Hắn vung tay lên.
Một ngọn núi vàng rơi xuống trước mặt Vương Thành.
Vương Thành chỉ liếc nhìn, cũng đã biết được cả ngọn núi này đều do vàng
ròng tạo thành.
Quả nhiên... Đây đúng là một vị đại lão.
Hắn chỉ đứng tại nơi đó, khí độ trên người cũng làm cho người ta mê say.
Ma quỷ bình thường không làm được tới mức này.
Xem ra hắn đã ẩn giấu thân phận, tới Vở kịch Hắc Ám này đóng vai một tu
hành giả, thể nghiệm niềm vui cosplay! Nữ sĩ Thống Khổ cũng đã nói, nếu như
có đại lão từ Luyện Ngục tới đây vui chơi, nghiêm cấm sản sinh bất cứ mâu
thuẫn nào.
Nếu như đối phương chịu chi tiền, vậy thì càng cần tiếp đãi thật tốt.
Vương Thành bước tới mấy bước, đặt tay trên núi vàng dùng sức thu hồi.
Cả ngọn núi vàng biến mất không thấy gì nữa.
Hắn cúi người chín mươi độ, nói: "Cám ơn ngài đã tài trợ, ta đại biểu toàn thể
thành viên khai phát Vở kịch Hắc Ám gửi tới ngài lời cảm ơn sâu sắc nhất."
"Không cần."
Liễu Bình nói.
Lực lượng trên người hắn chuyển đổi, bỗng nhiên toàn thân tản ra một luồng
sáng đen.
Hạt giống sức mạnh phong ấn Lục đạo! Một luồng sương mù đen không thể ức
chế tản ra từ trên người hắn, làm cho Vương Thành ở một bên không khỏi run

rẩy.
Thần sắc Liễu Bình dần dần trở nên hung ác, vỗ vai hắn ta, nói: "Các ngươi cầm
tiền của ta, có phải là nên cung cấp cho ta một vài đồ chơi thú vị hay không?"
Lực lượng như vậy! Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua! Những tu hành giả kia
hoàn toàn không có khả năng có lực lượng khủng bố như vậy! Thế nhưng vẫn
còn cần xác nhận lần cuối...
"Đại nhân yên tâm, thực ra chúng ta cũng đã chuẩn bị trước cho ngài rồi."
Vương Thành tiện tay rút tới, lập tức rút ra một quyển sách thẻ thật dày từ trong
hư không.
"Xin mời đại nhân xem xét, nơi này đều là chức nghiệp ẩn, tự mang thân phận
tương ứng, ngài có thể tùy ý lựa chọn, có thể cosplay bất cứ nhân vật nào ngài
muốn trong Vở kịch Hắc Ám này."
Vương Thành quỳ một chân trên đất, hai tay dâng sách thẻ lên, mở nó ra trước
mặt Liễu Bình.
Từng tấm thẻ chức nghiệp sắp xếp chỉnh tề tại nơi đó, tản ra sóng năng lượng
cũng không giống nhau.
Lần này, Liễu Bình thật sự là bất ngờ.
Nhớ ngày đó khi mình tiến vào thị trấn nhỏ, mình được lựa chọn một trong mấy
cái chức nghiệp nhỉ? Có vẻ như là Giám sát quặng mỏ, Người gác đêm, Trấn vệ
binh.
Lại nhìn về phía những thẻ bài chức nghiệp tự mang thân phận tại trước mặt
này.
Vua vùng hoang dã, Chưởng môn Tiêu Tương phái, Kiếm Thánh, Quốc vương
Hầm Động, Thánh Giả (Khách mời), Trấn trưởng Ám Vụ trấn,... Rất nhiều chức
nghiệp, mỗi một chức nghiệp đều không đơn giản.
Ánh mắt Liễu Bình rơi vào trên tấm thẻ bài "Thánh Giả (khách mời)".
Hắn cũng hiểu ý định của tấm thẻ bài này.
Thánh giá là người làm việc cho Nữ sĩ Thống Khổ, chuyên môn thống lĩnh một
phương trong thế giới Tu Hành, cuối cùng còn phải định kỳ nộp lên linh hồn tu
sĩ xuất sắc cho Nữ sĩ Thống Khổ.
Mình là người ngoài tới nơi đây vui chơi, đương nhiên chỉ là chơi đùa, mà sẽ
không phải làm bất cứ chuyện gì cho Nữ sĩ Thống Khổ cả.
Như vậy...
"Ta chọn tấm thẻ bài này là được."
Liễu Bình chỉ vào một tấm thẻ bài, nói.
"Ngài xác định chứ? Nếu như chơi không vui, có thể thay đổi bất cứ khi nào."
Vương Thành nói.
Hắn ta đưa tấm thẻ bài kia cho Liễu Bình.
ễ ắ
Liễu Bình nhận thẻ bài, lắc nhẹ, chỉ nghe "bụi"
một tiếng, thẻ bài biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Người sử dụng thẻ thân phận: 0 [Chưởng môn Tiêu Tương phái.]
[Sử dụng tấm thẻ bài này, người tự động trở thành chưởng môn một trong bảy
đại môn phái, có được quyền nói chuyện cực cao trong thế giới tu hành này.]
[Thân phận này có thể kiểm soát toàn bộ Tiêu Tương phái.]
Trên thân Liễu Bình xuất hiện một bộ đạo bào màu xanh, phía sau có một cây
phất trần, trên tay có một trận bàn bát quái.
Con ngươi Vương Thành co rút lại.
Phải biết rằng tấm thẻ bài này là do pháp tắc thế giới Tu Hành 'đột sinh' mà
thành, độ khó càng cao hơn thẻ bài bình thường rất nhiều.
Bình thường tới nói, cần phải tiêu tốn rất nhiều tâm sức, đạt được sự tán thành
của phần lớn tu hành giả thế giới Tu Hành, mới có thể sử dụng tấm thẻ bài này.
Thế mà thiếu niên này sử dựng thẳng tấm thẻ bài, cũng đã thành công! Đại lão!
Quả nhiên là đại lão!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK