Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Liễu Bình bỗng xuất hiện một cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn lại bên
cạnh.
Chỉ thấy một bác gái mặc đồng phục lao công đường phố đứng ở bên cạnh,
quan tâm hỏi: “Cậu bé, ngươi không sao chứ?"
"Không có gì ạ."
Liễu Bình cười nói.
Bà chủ tiệm đồ nướng bên cạnh đi ra và hỏi: “Ăn cơm chưa?"
"Chưa, nhưng lát nữa sẽ ăn."
Liễu Bình nói.
"Đừng chờ lát nữa, không thì tới chỗ ta ăn một bữa đi, không thu tiền."
Bà chủ nói.
Liễu Bình có chút bất ngờ, sau đó cúi đầu nhìn nhìn bản thân.
Trước đó hắn làm bộ bị Mã Cường đánh một trận ở khu dạy học, trên người
dính đầy tro bụi, quần áo cũng lủng mấy chỗ.
Vì làm cho giống thật, hắn còn để chảy chút máu.
Chưa kịp xử lý dáng vẻ thê thảm chật vật này nên để người qua đường nhìn thấy
được.
"Thật sự không cần."
Liễu Bình có chút ngượng ngùng.
Lúc này, ánh đèn lập loè chói mắt của một phi toa loại nhỏ dừng lại bên đường.
Hai người đàn ông mặc cảnh phục đi tới, hỏi: “Ai báo cảnh sát thế?"
Ông chú bày quán ven đường giơ tay lên, nói: “Đây, đây."
"Tình huống thế nào?"
Cảnh sát hỏi.
"Xem đứa trẻ kia như bị đánh, chậc, không biết là ai ra tay tàn nhẫn như vậy."
Ông chú nói.
Ông chú tiếp tục nói: “Thằng bé ngồi một mình ở ven đường sắp cả tiếng rồi, ta
sợ xảy ra chuyện gì, các người xem có cần hỏi thăm một chút không?"
Hai cảnh sát đi tới và hỏi: “Ai đánh ngươi?"
"Không ai đánh ta, đây chỉ là hiểu lầm."
Liễu Bình cười nói.
Một cảnh sát lấy cái máy nho nhỏ ra.
ắ ồ ễ
Cái máy lập tức bắn ra một tia sáng rồi quét một lượt lên người Liễu Bình.
Thông tin cá nhân của hắn xuất hiện trên quang bình trong tay cảnh sát.
Hai cảnh sát nhìn nhìn, đều lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"Là trận động đất năm đó..."
"Trong nhà không còn ai, chỉ còn một mình hắn, hôm nay là ngày đầu tiên đi
học."
Một cảnh sát đi lên, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Liễu Bình và nói: “Đi, ta mời người ăn
một bữa cơm, sau đó đưa người trở về."
"Ngày mai chúng ta sẽ rõ tình hình với giáo viên của ngươi, nhờ bọn họ chú ý
ngươi thêm một chút."
Một cảnh sát khác nói.
"Đây là dãy số của ta, có việc gì có thể tìm ta."
Người cảnh sát đầu tiên cầm lấy máy truyền tin của Liễu Bình, để lại một dãy
số trên màn hình.
Liễu Bình có chút dở khóc dở cười.
"Các vị, ta thật sự không sao."
Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn lên xa tít trên bầu trời.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Dao động dị thường của không
gian thứ nguyên hấp dẫn sinh vật nguyên tố to lớn của á không gian."
"Chú ý!"
"Thực lực của sinh vật nguyên tố này tuy không đạt tới trình độ Kỳ Quỷ, nhưng
đã lây dính một tia sức mạnh Thần Bí Trắc.”.
"Chúng nhất định sẽ mang đến tai họa khủng khiếp cho thế giới trước mắt!"
Phía trên tầng mây.
Hư không vỡ ra hai bên.
Một con thiêu to lớn toàn thân tỏa ra ánh lửa hừng hực đột nhiên vọt ra.
"Chủ... Thế giới... Hủy diệt..."
Nó phát ra giọng nói hưng phấn, tùy ý vỗ cánh đã tạo ra một mảnh mưa lửa
dâng trào cuồn cuộn không có điểm cuối.
Mưa lửa trực tiếp xuyên thấu tầng mây, rơi xuống đô thị lớn phía dưới.
Gần như cùng thời khắc đó.
Liễu Bình nhìn quanh khắp nơi, nhìn vào từng đôi mắt quan tâm nọ, hắn xua tay
nói: “Các vị yên tâm, ta không phải người làm việc ngốc, trái ngược..."
Hắn duỗi tay ra, cứ như cầm lấy cái gì.
Trong chớp nhoáng Hư Vô chi Nhận phát ra trăm ngàn đao quang vô hình, lấy
tốc độ cực nhanh xuyên qua mây trời, đón nhận con mưa lửa không có điểm

cuối kia.
Dựa vào nước suối yêu tinh và uy năng “Hư tàng"
của bản thân Hư Vô chi Nhận thì những người thường chung quanh không ai
nhận thấy hắn đang làm gì.
Liễu Bình lộ ra hàm răng trắng, nhếch miệng cười nói: “Thế giới này đáng để
chúng ta làm chút gì đó vì nó."
Hắn ngửa đầu nhìn thẳng lên bầu trời.
Một luồng đao ý càng to lớn mà mãnh liệt ầm ầm dựng lên từ trên người hắn,
như biển cả vô tận đánh về hướng sinh vật nguyên tố đang ẩn trên không trung.
Ma Diện Niệm Đạo Thần Trảm Hai Thức!
Trên đảo nhỏ.
Một người người đàn ông thanh tú ngồi ở bờ biển, ôm một thanh hắc kiếm vào
lòng.
Ở phía sau hắn ta là một khối thi thể quái vật.
Cũng không biết trước khi tử vong, con quái vật đã gặp phải cái gì, thân thể nó
đầy thương tích, biểu cảm trên mặt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Người đàn ông nhìn chăm chú vào biển rộng.
Gió biển thổi tới, hắn ta híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.
"Thế giới giả dối.
Nhưng biển lại rất đẹp."
Hắn ta tùy tiện kéo ra một cái, trong tay lập tức có thêm sáu thẻ bài.
Tên mỗi thẻ bài đều có một cái mặt nạ, những mặt nạ đó không giống nhau, có
Thỏ Tử, Bạch Lang, Hôi Cẩu, Tinh Thần, Hồ Ly và Mãnh Hổ.
Người đàn ông cắm thẻ bài vẽ mặt nạ Mãnh Hổ lên bãi cát vàng trước mặt rồi
nói: “Đang ngồi chơi game... Rõ ràng trình độ chơi game là tệ nhất, vậy mà lại
trầm mê nhất..."
Ngay sau đó, thẻ bài vẽ mặt nạ Hồ Ly cũng bị cắm ở trong cát.
"Hồ Ly có vô số thủ đoạn, đáng tiếc vận may không cao, vừa tiến vào đã bị quái
vật đánh một kích văng ra ngoài, đáng tiếc."
Sau đó là mặt nạ Hôi Cẩu.
"Thuật pháp của Hội Cẩu mạnh nhất, là sức chiến đấu chủ yếu, đáng tiếc không
có người yểm hộ, cũng không có ai cấm tuyệt sức mạnh Kỳ Quỷ nên đã trúng
chiêu, cũng may sau đó an toàn quay trở về Vĩnh Dạ."
Sáu thẻ bài, đã rời đi ba thẻ.
Còn lại ba thẻ.
"Tinh Thần và Thỏ Tử đang làm minh tinh."
ế ắ
"Cũng không biết Bạch Lang có phát hiện gì không, dù sao hắn mới là người
rành về thu thập tình báo và tìm bảo vật nhất trong chúng ta...”.
Người đàn ông thanh tú đang tự lẩm bẩm thì bỗng nhiên, thẻ bài vẽ cái mặt nạ
Bạch Lang kia nhẹ nhàng chấn động, bay ra khỏi tay hắn ta rồi lơ lửng ở giữa
không trung.
Giọng nói của Bạch Lang truyền ra từ thẻ bài: “Đoàn trưởng, vừa rồi xuất hiện
một thuật vượt qua cả quy tắc, nó đánh vỡ thế giới này rồi chẳng biết đi đâu."
Người đàn ông thanh tú nói: “Có khả năng là hành động của những quái vật đó
hay không."
"Không phải."
"Vậy đó là cái gì?"
"Lúc thuật kia xảy ra, ta lập tức dùng thuật pháp tra xét, kết quả đã bị nó phát
hiện."
"Ý ngươi là... Thuật kia có sinh mệnh?"
"Có thể là binh khí vượt qua quy tắc bình thường nào đó, sau khi nó phát hiện ta
nhìn trộm thì để lại một vết tích đạo thuật cho ta."
"Vết tích đạo thuật!"
Người đàn ông thanh tú lập tức coi trọng, nghiêm túc hỏi: “Vết tích đạo thuật
loại nào? Bảo tồn tin tức? Thị uy? Cảnh cáo? Hay là đạo thuật chưa hoàn
thành?"
"Là đạo thuật chưa hoàn thành, nó để lại một chút sức mạnh của thuật pháp kia,
như đang mời ta, hơn nữa..."
Bạch Lang hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Ta tính toán rồi, vết tích đạo
thuật kia có thể cất chứa tổng cộng ba người sử dụng."
Ba người.
Vì sao lại là ba người? Người đàn ông thanh tú và Bạch Lang trên thẻ bài đều
rơi vào trầm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK