Trong cánh đồng bát ngát, một đạo quang to lớn che trời ầm ầm giáng xuống.
Cuộc chiến bắt đầu rồi! Ba chi đội lập tức dừng lại, bao vây bóng mờ kia ở
chính giữa.
Dù sao cũng là ba gã cường giả chiến thắng tất cả những người cạnh tranh, bọn
họ và tùy tùng của họ cũng không phải dễ đối phó.
Trên cánh cổng trấn nhỏ.
Liễu Bình không chú ý tình hình chiến đấu chút nào, chỉ rút Bách Nạp Đao ra,
nhẹ nhàng mà hỏi: “Nhưng ngươi có biện pháp nào giúp ta có thể nhìn thấy
danh sách nơi này lần nữa không?"
"Ngươi muốn làm gì?"
Bách Nạp Đao hỏi.
"Ta muốn nghiên cứu một chút, xem rốt cục nó có bí mật gì."
Liễu Bình nói.
"Uy năng của ta chỉ có thể giúp người chiến thắng nó –– Năng lực duy nhất
chính là giết chết kẻ địch, không có hứng thú nghiên cứu chúng."
Bách Nạp Đao nói.
"Được rồi, chúng ta phải làm sao để chiến thắng nó?"
Liễu Bình buông tay hỏi.
"Ngươi phải nghiên cứu nó trước."
Bách Nạp Đao nói.
Liễu Bình câm nín Bách Nạp Đao nói với giọng ồm ồm: “Nghe này, ta cần có
càng nhiều tri thức và bí mật để chèo chống, vậy mới có thể tìm được biện pháp
chiến thắng danh sách này."
Liễu Bình nói: “Tri thức và bí mật sao...”.
–– Nếu yêu cầu càng nhiều tri thức và bí mật, vậy biện pháp tốt nhất chính là
nắm giữ thuật Ác Mộng của thế giới này và đạt được quyền hành của địa cung.
"Nói tới nói lui, vẫn phải đánh một trận, nhưng sao ta lại thấy khó chịu như vậy
chứ?"
Liễu Bình búng tay một cái, tiếp tục nói: “Đã rõ, ta khó chịu là vì bản thân ta
cũng không muốn giết chóc, lại bị người ta ném vào cơ chế giết chóc này,
không thể không dùng mạng của người khác để bảo đảm bản thân tồn tại."
Hắn nhìn lại cánh đồng bát ngát.
ấ ế ấ ầ ầ ấ ắ
Chỉ thấy hai bên chiến đấu dần dần gay cấn, bóng mờ của hắn đã dùng ra Ma
Diện Niệm Đao.
Nhưng cho dù như thế, bóng mờ vẫn bị cái gì đánh trúng, trong nháy mắt dùng
ra đao thuật đã lập tức bay ngược ra ngoài.
Không thể tiếp tục để bóng mờ bị vây công! Liễu Bình bỗng vỗ vỗ lên vỏ đao.
Trong cánh đồng bát ngát, bóng mờ thuộc về hắn kia lập tức bay ngược trở về,
dừng lại bên cạnh hắn.
"Nhận lấy."
Bóng mờ đưa qua một thẻ bài.
"Mới đó đã tìm được chiến lợi phẩm rồi sao?"
Liễu Bình nhận lấy thẻ bài, chỉ thấy đây là một thẻ bài bẫy rập.
"Ta đoán cuối cùng ngươi cũng muốn nghiêm túc lên."
Bóng mờ nói.
"Không sai, bị ba phe vây công như vậy, chúng ta quá có hại -- Hơn nữa ta cũng
không thích bị người ta cưỡng ép chiến đấu."
Liễu Bình nói.
"Xem ra người muốn khai quật bí mật chân chính kia?"
Bóng mờ hỏi.
"Đúng vậy, lần này phải làm thật."
Liễu Bình nói.
"Chờ tin tốt của ngươi."
Bóng mờ nói xong thì biến mất khỏi trước mặt Liễu Bình.
Vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên nghiêm nghị.
Hắn triển khai tư thế tại chỗ, rút Trần Ngọc Đao ra, toàn lực trảm một cái vào
trong hư không-- Thẻ bài bẫy rập kia lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi
phát động uy năng của Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."
"Thời không bắt đầu bị tách ra."
"Chú ý, thực lực của ngươi đã tăng lên cấp Kỳ Quỷ, hoàn toàn có thể chi phối
uy năng của đao này."
"Ngươi đã chỉ định một đoạn thời không để tách ra!"
Lưỡi đao rơi xuống.
Tất cả mọi thứ chung quanh lập tức biến mất, chỉ còn lại hư vô vô tận, tựa như
cuồng phong gào thét không ngừng.
Có cái gì chợt lóe qua.
ế ấ ầ
Toàn bộ thế giới lại xuất hiện lần nữa.
Liễu Bình phát hiện hắn đang thoải mái ngồi trên ghế, trong tầm tay có một cái
ly thủy tinh xinh đẹp, cái ly đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, tỏa ra quang ảnh
mỹ lệ dưới ánh nắng chiếu rọi mờ nhạt.
Nơi này là quán bar.
Người pha chế đứng ở sau quầy bar, mỉm cười và mở miệng nói: “Đây là rượu
nhân loại tốt nhất chúng ta có thể tìm được, Liễu ca thích là được rồi."
Liễu Bình nhìn lại hư không.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Lấy uy năng của
Trấn Mệnh, người sẽ chém tất cả mọi chuyện xảy ra sau giờ khắc này ra ngoài,
khiến nó hóa thành thế giới song song tách ra khỏi thời không."
"Ngươi về tới giờ khắc này."
Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó nhìn về phía người pha chế, chỉ thấy người
pha chế vấn đầy mặt chờ mong mà chờ hắn trả lời.
"h hơn một ngàn bảy trăm năm, rượu linh quả cực phẩm của Tu Hành Trắc, có
ba trăm hai mươi mốt loại thành phần, các ngươi có tâm."
Hắn nói.
Đương! Một đồng vàng rơi lên quầy bar, phát ra tiếng vang dễ nghe.
"Đa tạ Liễu ca!"
Tựa như lần trước, người pha chế đưa tay ra đè đồng vàng lại, thật cẩn thận cất
vào.
Hai thiếu nữ xinh đẹp xách cổ đi đến trước mặt Liễu Bình, cúi người thi lễ, ngọt
ngào hô: “Liễu ca, ngài xem."
Liễu Bình không cần xem cũng biết bên trong là từng cái tã cực kỳ mềm mại.
"Làm khó các ngươi phải đi học việc may vá –– Không tồi, có lẽ số lượng này
cũng đủ dùng, đi uống trà đi, ta mời khách."
Liễu Bình tùy tiện nắm ra một nắm đá quý, nhét vào trong tay hai thiếu nữ xinh
đẹp.
Hai nàng cười ha ha và nói: “Đa tạ Liễu ca."
Cánh cửa quán bar đã mở ra.
Một nam nhân thon gầy đi đến.
Liễu Bình trực tiếp vẫy tay với hắn ta và nói: “Ta đã chờ người thật lâu, trực
tiếp lại đây ngồi đi, yên tâm, ta sẽ không giết người -- Đưa bình sữa trong ngực
ngươi cho ta trước đi."
Nam nhân thon gầy giật mình.
"Là tiên tri..."
Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Bình.
ồ
"Ngồi đi, đừng có ngại."
Liễu Bình nói.
Nam nhân lấy ra một bình sữa bảy màu từ trong ngực, đặt ở trước mặt Liễu
Bình.
"Dùng mười lăm loại khoáng thạch trong suốt mài giũa thành, có ba công năng
là giữ ẩm, làm lạnh, tự động rửa sạch, là bình sữa mạnh nhất ta có thể làm ra
trong phạm vi năng lực của mình."
Hắn ta nói.
"Thứ này không tồi, nhưng chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc."
Liễu Bình cất bình sữa đi, mỉm cười nói.
Nam nhân cuống quít nói: “Đại nhân, ta biết rất nhiều bí mật, những bí mật đó
rất có giá trị, hắn có thể bồi thường --"
"Ngừng!"
Liễu Bình ngăn hắn lại và nói, “Tạm thời chúng ta không nói đến bí mật."
"Đại nhân, thật ra ta có chuyện muốn nói với ngài."
Nam nhân nói.
Liễu Bình xua xua tay, thao thao bất tuyệt mà nói: “Ta biết người muốn nói gì --
"
"Các ngươi đã thất bại, kết cục của ngươi là hóa thành đầu lần nữa, trở thành
nguồn cung cấp chất dinh dưỡng cho địa cung Ác Mộng."
"Phương pháp duy nhất ngươi có thể thoát thân chính là được ta thu làm nô lệ
vào lúc ta thắng được cuộc chiến này -- Địa cung Ác Mộng tán thành phương
thức này."
"Thật ra cái người thật sự am hiểu chính là chế tạo đồ vật, mà không phải chiến
đấu chính diện, cho nên dựa vào sức mạnh của bản thân thì căn bản không thể
sinh tồn ở địa cung --"
"Nếu ta bằng lòng nhận lấy người, có phải người có thể chế tạo rất nhiều thứ
cho ta đúng không?"
Liễu Bình nói xong thì nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân nghe mà choáng váng.
Liễu Bình cười cười, vươn tay gõ gõ cái bàn.
Mọi người trong quán bar sôi nổi đứng lên, đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: