Liễu Bình đó xuất hiện trên không trung, đang nhìn xuống Liễu Bình.
Nó thuận tay nắm một cái, lại kéo một thanh trường đao nửa trong suốt giống
như đúc ra, cười dữ tợn nói: “Ngươi biết thì ta cũng biết, ngươi dựa vào cái gì
cảm thấy mình có tư cách đầu với ta?”.
Nó biến mất khỏi vị trí cũ.
Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, sau đó bỗng chém mạnh về phía sau.
Đương! Song đao giao kích.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Một hắn khác bỗng thu đao, chém vào bên cạnh người.
Liễu Bình biến mất khỏi vị trí cũ, trực tiếp xuất hiện ở nơi lưỡi đao của nó chém
tới.- - Là Màn đêm 40 mét! Quái vật di chuyển hắn tới dưới lưỡi đao!
"Chơi chiêu thức này với ta ––"
Liễu Bình khẽ cười một tiếng.
Trước khi lưỡi đao của quái vật chém vào người thì đột nhiên biến mất khỏi
trước mắt hắn, xuất hiện ở bốn mươi mét bên cạnh.
Trên đầu hai người cùng xuất hiện quang hoàn.
Ngay sau đó.
Chỉ thấy bọn họ không ngừng qua lại thoáng hiện trên không trung, dịch chuyển
vị trí của đối phương, đã qua nửa ngày mà vẫn chưa giao thủ.
Cảnh tượng này im hơi lặng tiếng, nhưng lại kinh tâm động phách, vô cùng
hung hiểm.
Giằng co mấy phút.
Trên mặt Liễu Bình kia bỗng xuất hiện một cái mặt nạ.
Ma Diện Niệm Đao! Liễu Bình lập tức bị một lưỡi đao thần niệm vô hình trảm
trúng hồn phách.
"Ha ha ha, chết do chiêu thức của mình, thật châm chọc đến mức nào! Nhân loại
các người đều như thế, chắc chắn chết do lưỡi đao trong tay mình!"
Quái vật cười điên cuồng và nói.
Liễu Bình ngẩn ra tại chỗ trong chớp mắt, sau đó bỗng nâng tay lên, nhẹ nhàng
nói: “Ngưng."
Lưỡi đao thần niệm vô hình vô chất phát ra từ trên người hắn, ngưng tụ thành
một quang hoàn hình bầu dục không ngừng xoay tròn trên tay hắn.
Vẻ mặt quái vật lập tức âm trầm xuống.
ế ấ ế
"Tuy người biết tất cả chiêu thức của ta, nhưng ngươi không biết... Chúng tựa
như tay và chân của ta, ngươi không thể nào dùng tay và chân ta để tổn thương
ta."
Liễu Bình nói.
"Thì ra người để lại vài thứ trong chiêu thức."
Một hắn khác như suy tư gì đó rồi nói.
"Đương nhiên, đây là thứ độc nhất vô nhị, ngươi không trả tiền, vậy không lấy
được chân truyền -- Hon nữa đó đã là chuyện vừa rồi."
Liễu Bình lạnh nhạt nói.
"Vừa rồi?"
Một hắn khác không hiểu.
"Vừa rồi đã trôi qua, mà hiện tại -- Ta đã sáng tạo ra một chiều niệm đao mới
ngay ở hiện trường, ngươi còn biết không?"
Liễu Bình nói.
Trên tay hắn lại xuất hiện một quang hoàn hình bầu dục, xoay tròn qua lại với
quang hoàn trước đó, càng lúc càng nhanh.
Một hắn khác ngây người.
Liễu Bình khẽ cười một tiếng, tung niệm đao trong tay ra ngoài.
Niệm đạo hóa thành hư vô.
Tồn tại vô hình lại to lớn kia thoáng lướt qua hư không.
Liễu Bình khác như bị cái gì đánh trúng, thân thể lập tức hóa thành những mảnh
vỡ vẩy ra điện điện, giơ phiêu tán ngay trên không trung.
Liễu Bình nắm lấy đao lần nữa, sau đó nhìn về phía quái vật hai cánh đang đứng
ở giữa không trung kia.
"Còn có chiêu thức gì thì cứ dùng ra hết đi."
Hắn nói.
Quái vật hai cánh yên lặng nhìn hắn một cái, khinh thường nói: “Giết người rất
đơn giản, ngươi căn bản không xứng đáng với càng nhiều chiêu thức của ta."
Nói xong, thân thể nó lùi về phía sau một bước, hoàn toàn đi vào hư không.
Liễu Bình giật mình.
Đây là -- Chạy? Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng
hiện lên: “Phân tích đã bị gián đoạn."
"Vật thể không rõ cấp 500 từ bỏ chiến đấu."
"Nó lại tiến vào trạng thái ẩn núp lần nữa."
"Nhưng chúng ta có một tin tốt ––"
ố ế ấ
"Phân tích đối với nó sẽ kéo dài từ trận chiến đấu này, có 3% khả năng phát
hiện nhược điểm của nó."
"Nếu ngươi có thể tiến hành chiến đấu với nó lần nữa, xác suất này sẽ tiếp tục
tăng lên."
Thì ra là thế! Vật thể không rõ kia không muốn bại lộ trước mặt toàn bộ thế giới
chân thật.- - Vậy ép nó đánh một trận! Liễu Bình thu đao, lập tức bay đến tòa
nhà hành chính, đi đến trước văn phòng hiệu trưởng.
Chỉ thấy trên cửa dán một tờ giấy: “Đã đi công tác."
Chạy! Chậc.
Liễu Bình hậm hực xoay người đi trở về, lại phát hiện trên màn ảnh thu hút sự
chú ý có số lượng chứ không cách nào đếm hết đã chất đầy.- - Trên kênh giải trí,
video của hắn đã nổ tung!
Danh Sách Chương: