Thế giới trống rỗng chung quanh lập tức biến mất.
Thay vào đó là một thế giới hoàn toàn hoang vu.
Trong thế giới này tràn ngập kiến trúc bê tông cốt thép và các loại thiết bị phi
hành Khoa Kỹ Trắc hư hao, ô tô yên lặng bất động, thi thể nhân loại.
Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một góc đường.
Từng hàng nhắc nhở phù mới lóe lóe: “Chú ý.”.
"Lúc kiếp nạn nhân gian xảy ra, người sẽ mất đi tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ, biến
thành một chức nghiệp giả bình thường."
"Thứ duy nhất người có thể dựa vào chỉ có những thần linh ủng hộ ngươi."
"Chỉ có thể lựa chọn một vị thần giúp người đối mặt với Nhân Gian kiếp."
"Xin lập tức đưa ra lựa chọn!"
Liễu Bình cau mày, hỏi: “Trừ Nhân Gian kiếp ra thì còn có kiếp gì khác phải độ
không?"
Thượng để nói chen vào: “Tổng cộng có sáu kiếp, tương ứng với Thiên, A Tu
La, Nhân, Hoàng Tuyền, Thú Vương, Ác Quỷ, mỗi một kiếp chỉ có thể chỉ định
một vị thần"
Hình như cảm thấy không yên tâm, thượng để tiếp tục nói: “Cho nên người nhất
định phải thận trọng, Nhân Gian kiếp của ngươi đã chính thức bắt đầu, nếu chết
ở chỗ này - “Ngươi sẽ thật sự chết!"
Liễu Bình hỏi: “Ngươi cái gì cũng biết, vậy người biết tại sao lại như vậy
không? Vì sao lại cướp đoạt sức mạnh của ta?"
Ngoài dự đoán là lần này thường để không lảng tránh.
"Bởi vì đây là khảo nghiệm –– Lục Đạo Luân Hồi muốn khảo nghiệm phương
diện năng lực bồi dưỡng thần linh của ngươi, nếu thần linh trên tay ngươi không
đủ mạnh thì không thể dụng tâm chiến đấu cùng ngươi, vậy chứng minh ngươi
không đủ tiêu chuẩn để làm Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, không đủ khả năng
tiến giai lên cảnh giới tiếp theo."
Thượng đế nói.
"Đây là nguyên nhân?"
Liễu Bình nói.
"Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, Lục Đạo Luân Hồi cũng đang
không ngừng tiến hóa –– nó lấy nan đề mình gặp phải để khảo nghiệm ngươi,
học tập từ đó để đạt được lợi ích, đồng thời sinh ra tiến hóa tương ứng."
"-- Thông qua một lần thiên kiếp, sáu thế giới của nó và Sinh Mệnh Thể Thế
Giới Loại của người cùng tiến giai, nhân quả cấu thành rất mỹ diệu, rất vĩ đại,
không phải sao?"
Thượng đế tán thưởng.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Ta chỉ định Tử Thần tên là Mộng làm thần linh
phụ trợ ta."
“Vì sao chọn nàng?"
Thượng để hỏi.
"Nàng vừa hấp thu sức mạnh tử vong của những Vệ Sĩ Tinh Thần đó, đã khôi
phục được một chút sức mạnh."
Liễu Bình nói.
"Lựa chọn này không thành vấn đề, cổ lên đi, hy vọng người đừng chết ở chỗ
này."
Thượng để nói.
Câu nói vừa dứt.
Các thần linh khác đều biến mất.
Chỉ có Nữ Tử Thần ở lại.
"Mộng Tỷ, làm phiền ngươi -- ta không ngờ hiện tại thiên kiếp biến thành như
thế này."
Liễu Bình nói.
Nữ Tử Thần cười cười, nói: “Không có gì, rất nhiều lúc Sinh Mệnh Thể Thế
Giới Loại đều dựa vào thần linh mà mình bồi dưỡng để chiến đấu, loại khảo
nghiệm này cũng là điều hiển nhiên phải có.”.
Nàng ta đúng phía sau Liễu Bình, thân thể dần trở nên hư ảo..
"Ta không thể thật sự ra tay, nhưng có thể phụ trợ cho ngươi -- cẩn thận, con
phố bên trái của ngươi tràn ngập hương vị tử vong, rời xa nơi đó."
"Được."
Liễu Bình nói.
Hắn đi đến hướng ngược lại.
Trên đường phố là một mảnh hỗn độn.
Vách tường sập tan hoang, hài cốt nhân loại, cơ giáp hư hao và ô tô nằm ngang
dọc tứ tung, cả đèn đường cũng ngã xuống mặt đất.
Không có người sống.
"Rốt cục kiếp này là phải làm gì?"
Liễu Bình lẩm bẩm.
Nữ Tử Thần bỗng nhíu mày và nói: “Tới rồi."
"Cái gì?"
ễ
Liễu Bình hỏi.
Hắn bỗng cảm nhận được điều gì, lập tức nhìn lại phía cuối con đường.
Đó là một cây cầu qua sông đã đứt gãy.
tô vứt đi trên đường đều tập trung ở đầu cầu, lại bị mặt cầu đứt gãy cản trở, vĩnh
viễn ngừng lại ở nơi này.
Rõ ràng những chiếc ô tô vứt đi đó đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, cho
nên va chạm với nhau, chồng chất bên nhau, hình thành một ngọn núi phế liệu
nho nhỏ -- Trên đỉnh núi.
Một người gầy trơ cả xương ngồi xổm trên cái nắp động cơ rỉ sắt, đang đến
quan sát Liễu Bình.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chỉ thấy đây là một nam nhân vẻ mặt quỷ dị, đôi mắt màu xám không ngừng
hiện ra cảm xúc điên cuồng và giết chóc.
Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, trên đầu gã lập tức nhảy ra tùng hàng chữ
nhỏ: “Diệt Sinh Độc Thi."
"Tồn tại dạng tận thế."
"Tất cả chúng sinh chạm vào là chết ngay, không bị bất cứ phòng cụ và sức
mạnh dời đi nào thay đổi, không có ngoại lệ."
Liễu Bình lắp bắp kinh hãi.
Hắn không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ, nhưng hình như sức mạnh của đối
phương vượt qua Kỳ Quỷ bình thường, quá mức khủng bố.
Trên mặt nam nhân kia dần lộ ra ý cười, có nước bọt màu xanh lục không ngừng
chảy xuống từ khóe miệng.
"Người sống..."
Gã phát ra tiếng rít gào trầm thấp và nói.
Liễu Bình nắm lấy Trấn Ngục Đạo.
Một hàng chữ nhỏ lập tức nhảy ra: “Luân chuyển không thể miễn được sức
mạnh của đối phương, bởi vì đó là sức mạnh hủy diệt của tận thế, cho dù bị dời
đi thì cũng lan tràn lên người người lần nữa."
Liễu Bình thả Trấn Ngục Đao lại vào hư không, ngược lại rút Bách Nạp Đao ra.
Nữ Tử Thần đứng sau lưng hắn, thấp giọng thì thầm: “Tử Thuật Vong Linh
Quân."
Chỉ thấy trên trường đao xuất hiện bảy tám quang đoàn trắng bệch không ngừng
lượn lờ.
Liễu Bình giơ đao lên -- Nam nhân gầy trơ cả xương kia đột nhiên biến mất
khỏi đỉnh xe.
Thật nhanh! Liễu Bình trọn to đôi mắt, trường đao trong tay bỗng vung về bên
trái.
ấ ắ
Nam nhân kia xuất hiện ở trước đáo của hắn, không quan tâm mà va chạm vào
mũi đao “Chạy? Đầu óc cũng rất nhanh nhạy đấy."
Diệt Sinh Độc Thi lẩm bẩm.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Thế giới đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, sau đó tầm mắt của gã dừng lại trên
mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy bột phần xương vụn lát đát đầy đất và đường phố
không người ở nơi xa.
"Sao lại thế này?"
Diệt Sinh Độc Thi nghĩ.
Một thanh kiếm rơi xuống, chém thế giới trước mắt nó thành hai mảnh.
Tất cả rơi vào hắc ám.
Danh Sách Chương: