Thế giới Mộng Cảnh.
Bông tuyết không ngừng bay xuống.
Lúc Liễu Bình trở về, trên bầu trời chỉ có chiếc xe ngựa băng sương kia đình trệ
bất động, những người khác đều chưa trở về.
Hắn lẳng lặng đợi mấy phút.
Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Sigrid xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ thấy đôi tay mảnh mai thon dài của tinh linh Băng Sương dính đầy mỡ đen,
mặc một bộ quần áo lao động trách tung toé, vẻ mặt khuất nhục và bất đắc dĩ.
"Sửa được một chiếc phi cơ rồi à?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, còn làm nó bay lên"
Sigrid nói.
"Chúc mừng."
Liễu Bình nói.
"Nhiệm vụ vừa hoàn thành thì ta đã đánh hạ nó xuống."
Sigrid lạnh lùng nói.
"Làm tuyệt lắm."
Liễu Bình tán dương.
Vách tường nửa trong suốt phía sau hai người xuất hiện một vết nứt.
Sigrid phản ứng rất nhanh, thân thể lập tức chợt lóe, xuyên qua vết nứt, đến phía
bên kia cái chắn.
Liễu Bình bay qua theo.
Bông tuyết lập tức bay lả tả xuống, cấu thành từng hàng chữ nhỏ trước mắt hai
người: “Sự kiện mới bắt đầu: Tôn tại."
"Tiến độ: Đã kết thúc."
"Ngươi vẫn đang trong cuộc khảo nghiệm dài đến một tháng, nhưng ở sự kiện
lần này, ngươi đã đạt được khen thưởng giai đoạn tương ứng."
Liễu Bình tùy ý liếc vài lần, sau đó hỏi: “Ngươi đạt được khen thưởng gì?"
"Phương pháp tu luyện bán thần."
Sigrid giơ một tấm da dê trên lên tay, vui vẻ nói.
ế ầ
Nàng tung ra một thuật pháp, rửa sạch vết dầu mỡ cả người, thay lại phục sức
ban đầu của mình rồi hỏi: “Các hạ, ngài thì sao?"
"Ta cũng có khen thưởng... Nhưng ta còn chưa chọn được."
Liễu Bình nhìn lại hư không một cái, sau đó nói.
Mộng Cảnh chuẩn bị cho hắn ba loại khen thưởng có thể chọn lựa: Một, một thẻ
bài Mộng Cảnh độc đáo, Hai, tình báo chuyện tiếp theo; Ba, giải phong một
đoạn hồi ức -- Về thứ mà người sợ hãi trong sự kiện bắt đầu.
Liễu Bình nhìn vài lần, cuối cùng nói: “Ta chọn cái thứ ba."
Vừa dứt lời.
Chung quanh bỗng tối sầm lại.
Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một tửu lầu trống rỗng.
Trên chỗ ngồi cách không xa phía trước có một người.
Là Liễu Bình.
"Đây là ta của quá khứ sao?"
Hắn lầm bầm lầu bầu, đi lên trước nhìn về phía bản thân.
Chỉ thấy hắn này có khí thế hoàn toàn bất đồng, trong hư không chung quanh cả
người không ngừng hiện ra những thứ hình thù kỳ quái.
Những sức mạnh kia không thể tưởng được.
Liễu Bình kia cầm ấm trà lên, chậm rãi đổ một ly trà, bưng lên rồi nhấp một
ngụm.
"Để ta đoán xem, người giải phong 'Cô Mệnh, cho nên đi theo sức mạnh kia tới
nơi này, muốn điều tra ngọn nguồn mọi chuyện, là như thế đúng không?"
Liễu Bình bung chén trà nói.
"Đúng vậy."
Liễu Bình đáp.
Hắn đánh giá chung quanh, chỉ thấy trên đường phố bên ngoài không có một
bóng người, thậm chí không có bất cứ âm thanh nào.
"Đừng nhìn, tất cả chúng sinh đều đã chết, hôm nay là ngày mà ta quyết chiến."
Liễu Bình uống trà nói.
"Rốt cục kẻ địch là ai?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta không thể nói."
Liễu Bình uống trà nói.
"Ngươi –– là ta trong quá khứ?"
Liễu Bình hỏi.
"Không, ta là người của tương lai,"
Hắn buông chung trà, bổ sung thêm: “Ta là chúng sinh cuối cùng, mà tất cả đều
bị hủy diệt."
Liễu Bình im lặng mấy phút, nhìn lên trên bầu trời.
Vô số sao trời như một trận mưa to rơi xuống thiên ngoại.
"Đừng nhìn, nó sắp tới."
Liễu Bình của thời đại này nói.
"Tương lai ta cũng sẽ chết ở chỗ này?"
Liễu Bình hỏi.
"Không phải như thế - vừa rồi cuối cùng ta cũng sáng tạo ra loại sức mạnh Kỳ
Quỷ dạng vận mệnh “Cô Mệnh này, sau đó người đã tới rồi."
Liễu Bình của thời đại này nói.
Liễu Bình trầm ngâm mà nói: “Chưa bao giờ thay đổi quá khứ sao?"
"Đúng vậy, ta làm ra thay đổi trên quả trong Nhân quả, toàn bộ quá khứ lập tức
bắt đầu thay đổi."
"Nói cụ thể một chút xem?"
"Khi ta sáng tạo ra 'Cô Mệnh, người lập tức xuất hiện, điều này chứng minh ta
sẽ không chết vào thời khắc này, thậm chí còn có cơ hội xuyên đến thời đại quá
khứ để tìm kiếm cơ hội."
Liễu Bình thời đại này nói.
Liễu Bình trầm mặc mấy phút, lẩm bẩm nói: “Không đúng... Giờ mới có ba loại
năng lực."
Liễu Bình thời đại này nói: “Giờ phút này ta đã có ba loại năng lực Lừa gạt,
Sáng tạo, “Cô Mệnh, trong đó “Cô Mệnh chuẩn bị dùng phong ấn kẻ địch để
tranh thủ thời gian."
"Nhưng ta nên có bốn loại năng lực."
Liễu Bình trầm ngâm mà nói.
"Đương nhiên,"
Liễu Bình uống trà nhìn hắn, nói nhỏ một câu: “Một “Ta đã trở lại quá khứ à, ta
chưa bao giờ thay đổi quá khứ, mà người phải từ quá khứ thay đổi tương lai."
"Ta phải tìm mọi cách tìm ra loại sức mạnh thứ tư, dùng để giết chết nó, là như
thế sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Loại năng lực thứ tư đang liên tục phát huy sức mạnh."
Liễu Bình uống trà nói.
"Nó là cái gì?"
ể ắ ầ
"Dự triệu -- đây là năng lực Kỳ Quy luật nhân quả, có thể giúp ta bắt đầu từ giờ
khắc này, đi dọc theo Quả của hiện tại, cũng chính là người trong tương lai xa
xôi, đi thay đổi Nhân"
trong quá khứ, cho nên người mới tới được."
"Thật phiền toái, nói như vậy thì ta còn phải tìm ra loại năng lực thứ năm để
giết chết cái tên bị phong ấn trong chiến giáp kia."
Liễu Bình thở dài và nói.
"Không sai, chính là như vậy."
Liễu Bình thời đại này nói.
"Nếu ta không tìm được loại năng lực thứ năm thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Sớm muộn gì tên kia cũng bắt đầu đạt được quyền thao tác chiến giáp, sau đó...
Nó sẽ dần dần phá vỡ bộ chiến giáp kia, hủy diệt tất cả tồn tại."
Hai Liễu Bình đều im lặng.
Liễu Bình rơi vào suy tư.
Hắn nhớ tới tình cảnh áo giáp khổng lồ leo lên Luyện Ngục Thần Trụ.
Mà hắn có được bốn loại năng lực vô cùng cường đại là “Lừa gạt”, “Sáng tạo”,
“Cô Mệnh”, “Dự triệu”, nhưng vẫn không thể chiến thắng kẻ địch, chỉ có thể
tạm thời phong ấn nó trong áo giáp, sau đó trở lại quá khứ tìm kiếm cơ hội mới.
Đây là tất cả chân tướng sao? Nhưng rốt cục kẻ địch là ai? Vì sao lại mạnh đến
mức này? Hình như biết hắn suy nghĩ cái gì, Liễu Bình thời đại này nói: “Ta
từng đi khắp vô số hư không, dò hỏi vô số những thần trụ, giác ngộ được
phương pháp sáng tạo thế giới chí giản chính là tứ thánh trụ duy nhất vạn giới,
dựa vào bốn vị thần linh duy nhất kia mới đạt được bốn loại năng lực cường đại,
đáng tiếc vẫn không thể chiến thắng--”.
"Nhưng ta nhìn thấy người nhảy đến trước mặt ta từ thời đại quá khứ, trong
lòng bỗng sinh ra hy vọng."
"Vì sao?"
Liễu Bình hỏi.
Nói đến đây, hắn đã hiểu rõ một chuyện.
Lúc trước giao diện thao tác anh linh gọi Đại Địa chi Mẫu Gaia là địa thần duy
nhất trong rất nhiều thế giới song song.
Nói cách khác, ở tất cả thế giới song song, chỉ tồn tại một mình nàng.
Thời Gian chi Chủ cũng là duy nhất.
"Thời gian của tất cả thế giới song song đều là thân thể và phân nhánh của ta, là
một bộ phận của ta, cho nên chỉ có một ta."
Đây là nguyên văn câu nói của Thời Gian chi Chủ.
ầ ẳ ồ ế ấ
Cho nên các thần linh như vậy hẳn là tồn tại giả hi hữu cực kỳ hiếm thấy mà
còn mang sức mạnh cường đại.
Bọn họ luôn có thể tìm được cách sống sót.- - Nhưng vẫn không thể đánh bại
Ác Mộng.
Cho nên chúng tụ tập bên cạnh hắn, thẳng đến tương lai, cùng hắn trong tương
lai nghênh chiến tồn tại không thể biết.
Vậy xem ra -- Thượng đế, Pháo gia, Rita cũng như thế.
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì một hắn khác lại bắt đầu nói chuyện: “Tên người
của ngươi có hương vị hư ảo và Mộng Cảnh, nó thoát ly phạm trù sức mạnh
Địa, Thủy, Hỏa, Phong, lại càng độc đáo hơn so với tất cả Thánh nguyên tố
khác, có lẽ nó chính là hy vọng.
Danh Sách Chương: