Delia và Aland thấy hắn nói như vậy, đều lắc đầu và bật cười.
"Xem ra vừa rồi là Delia bảo hộ ngươi trước đám quỷ ảnh, ta cứ thắc mắc làm
sao người có thể sống sót lành lặn không tổn hao gì."
Aland cười tủm tỉm và nói.
Delia cười nói: “Liễu Bình, chúng ta là một đội, hiện tại ta là đội trưởng tạm
thời, tất nhiên phải lên trước, ngươi không cần cảm tạ ta cái gì."
Nàng ta lập tức đi đến phía dưới pho tượng hình rồng thứ nhất, nhìn hai chữ
“Bảo vật"
kia, nàng ta hơi suy tư rồi lấy ra một khối đá quý từ trong lòng ngực.
"Đây là đá quý ta tìm được từ một di tích đã bị hủy diệt, nghe nói cực kỳ hi hữu
——"
Nàng ta đón lấy ánh hào quang mờ mờ trong đại điện mà giờ đá quý lên.
Ánh hào quang xuyên qua đá quý, bắn ra từng luồng ánh sáng mỹ lệ, tỏa ra từng
cái bóng tươi đẹp mà mơ hồ trong bóng đêm mờ mịt.
Những cái bóng kia như có sinh mệnh, không ngừng biến hóa hình thể theo khí
tức của gió.
"Là tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất... Trời ạ, nàng điên rồi sao..."
Aland thất thần lẩm bẩm.
Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên khối đá quý kia, trước mắt lập tức hiện ra từng
hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất."
"Vật hiếm thấy."
"Có thể chuyển hóa tất cả hắc ám, khiến nó mang theo thuộc tính hào quang, trở
thành vật thần thánh."
"–– Áng sáng là nguồn cội của tất cả, cho dù là hắc ám, cũng cần ánh sáng làm
tôn lên."
“-- Vật báu vô giá."
Liễu Bình cũng có chút bất ngờ.
Không ngờ Delia lại lấy ra bảo vật như vậy.
"Này, cái đó rất quý, vì sao phải đưa nó cho Long tộc!"
Hắn ta đứng đằng xa mà hô.
"Mang theo nó thì ta luôn không rõ cái gì là quang minh, cái gì là hắc ám,
không bằng đưa ra."
Delia nói.
Nói xong, nàng ta để đá quý vào khe lõm kia.
ề ế ế
Đinh! Trong khe lõm truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Ngay sau đó, một âm thanh to lớn mà uy nghiêm vang lên trong đại điện: “Pháp
sư cận chiến đáng kính, vì người bằng lòng đưa ra bảo vật như vậy, Long tộc
tuyệt đối sẽ không bạc đãi bằng hữu hào phóng như ngươi."
Pho tượng hình rồng như sống lại, đầu rồng chia xuống dưới, phun một bảo
rương về hướng Delia.
Delia duỗi tay vẫy một cái.
Bảo rương kia nhiều phiếu đãng đãng dừng ở trước mặt nàng ta rồi tự động mở
ra.
Chỉ thấy bảo rương chất đầy vô số những đá quý, ánh sáng chúng phát ra trực
tiếp chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Viên tinh thạch thần thánh nguyên sinh chất mỹ lệ kia cũng nằm trong bảo
rương.
Nó bay lên, rơi vào trong tay Delia lần nữa, chiếu rọi nàng ta thành một mảnh
hình người thánh khiết mà thướt tha.
Aland đúng cách đó không xa, đeo thấu kính rồi nhìn lướt qua, lập tức phát ra
tiếng thở dốc thô nặng.
"Tổng cộng có giá trị 8888 điểm công huân! Delia, người phát đại tài rồi!"
Hắn ta hơi ghen ghét mà nói.
"8888 điểm rất nhiều sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta liều sống liều chết giết một ngày, cũng chỉ được hai ba
trăm điểm công huân, lại có nguy cơ bỏ mạng vào bất cứ lúc nào."
Aland nói.
Delia mỉm cười và nói: “Long tộc rộng rãi như vậy sao, ta cảm thấy có chút bất
ngờ, nhưng nếu cho ta thì ta sẽ nhận lấy."
Nàng duỗi tay ấn một cái lên bảo rương, bảo rương lập tức biến mất tăm hơi.
Làm xong tất cả, Delia lại nhìn về phía pho tượng thứ hai.
Nàng ta đang muốn bước qua, lại nghe giọng nói to lớn kia lại vang lên lần nữa:
“Một người chỉ có thể lựa chọn một lần, không thể tham lam, nếu không chỉ có
con đường nghênh đón tử vong."
Delia đành đứng lại.
Liễu Bình và Aland nhìn nhau.
"Ngươi có một cái xác rồng, có lẽ được đấy, không bằng đi thử xem?"
Aland thử nói.
"Được, ta đi."
Liễu Bình nói.
ế
Đây là phương thức giao ra Lục Long quang minh chính đại, sẽ không khiến
Aland và Delia hoài nghi.
Thậm chí Liễu Bình cảm thấy đây là phương thức giao tiếp mà Long tộc đã sớm
chuẩn bị săn.
Hắn bước từng bước đi đến trước pho tượng, lẩm bẩm: “Ta chỉ có thi thể rồng,
cũng không biết có phù hợp yêu cầu hay không -- sẽ không có nguy hiểm gì
chứ?"
Hắn rút thẻ bài rồng ra, đặt nó vào khe lõm bên dưới pho tượng hình rồng.
Thẻ bài đã lập tức biến mất tăm hơi.
Hư không phía trên đại điện lui qua hai bên như tấm màn che.
Một chiếc nhẫn rơi xuống, im hơi lặng tiếng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.
Cùng lúc đó, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: “Người tu hành
đáng kính, đây là huy hiệu hữu nghị của Long tộc chúng ta, chỉ cần người đeo
nó lên tay thì nơi nào có Long tộc thì người được phép đi vào nơi đó, chúng ta
sẽ coi ngươi như bằng hữu."
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác anh linh trước mắt Liễu Bình hiện ra thuyết
minh giống như đúc.
Đây thật là “Huy hiệu hữu nghị của Long tộc"
! Xem ra hắn cứu Lục Long trở về khiến những con rồng đó rất biết ơn.
"Cảm ơn."
Liễu Bình đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay.
Hắn nhìn lại hai người còn lại.
Delia mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi, Long tộc rất ít tin tưởng người ngoại
tộc, ngươi có thể lấy được chiếc nhẫn này thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất
nhiều."
"Những nơi có Long tộc, nếu không phải chất đầy bảo tàng, thì sẽ có bí mật cực
kỳ quý giá -- Liễu Bình, người gặp may rồi."
Aland cũng nói theo một câu.
Hắn ta dán mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Liễu Bình, đôi
mắt không nỡ dịch chuyển chút nào.
"Ngươi phải cẩn thận hắn."
Delia có chút lo lắng mà truyền âm.
"Ừ."
Liễu Bình lên tiếng.
Giữa không trung, giọng nói to lớn kia lại vang lên lần nữa: “Còn một pho
tượng cuối cùng, kẻ còn lại, nếu ngươi không có dũng khí tiến lên thì rời khỏi
bảo khố của chúng ta đi."
ế
Aland đúng ra, lớn tiếng mà nói: “Ai nói ta không có dũng khí?"
Rốt cuộc hắn ta cũng dời mắt hỏi chiếc nhẫn của Liễu Bình, đầu tiên là liếc nhìn
Delia một cái, sau đó lại nhìn về phía Liễu Bình.
Hai người đều đạt được khen thưởng không tồi.
Chẳng lẽ hắn ta lại không bằng bọn họ? Hắn ta bước đến trước pho tượng thứ
ba, nhìn trên bệ pho tượng có viết bốn chữ “Binh khí mang theo bên người”,
hắn ta thoáng do dự rồi rút bội kiếm bên hông ra.
"Đây chính là Kiếm Thánh, vô cùng sắc bén, thế gian hiếm thấy, hôm nay ta sẽ
hiển nó cho Long tộc."
Aland nói lớn.
Hắn ta học theo dáng vẻ của Delia và Liễu Bình, đặt trường kiếm vào khe lõm.
Liễu Bình không để lại dấu vết mà lắc lắc đầu.
Một kiếm khách lại vứt bỏ kiếm của mình.
Ở thế giới tu hành, hắn ta hành động như vậy đã có thể nhận định là đánh mất
đạo tâm.
Kiếm là chiến hữu trung thành nhất của kiếm khách.
Cả thanh kiếm mang theo bên người cũng vứt bỏ thì còn tu kiếm đạo cái gì?
Danh Sách Chương: