Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia.
Phi thuyền số tám.
Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡ
vụn.
Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình.
“Có chuyện gì thế?” Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Một người mặc đồng phục hàng không đáp: “Xin yên tâm về chuyện kính WC
bị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyện
này.”
Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bên
cạnh mình.
Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.
Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắn
không khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.
Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính.
“Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?” Một giáo đồ hỏi.
“Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay hay
là những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi.” Người nhân
viên đó đáp.
Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bên
cạnh.
“Không có vấn đề gì.” Người kia cũng nói.
Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.
Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: “Chỉ do
kính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dị
thường gì.”
Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.
Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.
Tất cả đều bình thường.
Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Công việc tiếp ứng
thành St.Tosif đã an bài xong chưa?”
Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: “Đều đã an bài thỏa đáng, chúng
ta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng.”
ồ ế ấ
Người thứ hai mở miệng nói: “Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trong
vòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghe
ngài chỉ huy.”
Người thứ ba nói: “Bọn họ nói rất đúng.”
Giáo chủ nói: “Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thời
gian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trí
nào là tốt nhất.”
“Ngài nói đúng.” Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.
Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.
Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã đi
đâu mất.
Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi không
thấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi.
“Trên mặt đất.”
“À, nó rơi xuống đất.”
Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.
Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủ
tự tay vẽ lên.
Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.
Cùng thời khắc đó.
Bên ngoài tàu bay.
Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹ
giọng nói: “Đúng vậy.”
Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thành
một ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
...
Tàu bay đã đến cảng hàng không.
Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!” Giáo chủ lớn tiếng quát to.
Người phụ trách tiếp đón nói: “Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đến
được biên cảnh!”
Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờ
một bên, dứt khoát chạy đi.
Bảy tám phút sau.
Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu.
“Ngừng!” Giáo chủ ra lệnh.
ấ ế
Tất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảng
hướng dẫn.
Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:
“Nguy hiểm!”
“Ngươi sắp lướt qua đường biên giới.”
“Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần.”
Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.
Không sai.
Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.
Là nơi này.
Nơi này chính là đường biên giới!
Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Các vị, làm thật tuyệt,
thời gian còn sớm hơn mong muốn!”
Chúng giáo đồ cùng kêu lên: “Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!”
Giáo chủ lớn tiếng nói: “Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,
mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ở
cách phía trước hơn ba trăm mét!”
Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phút
là đến được mảnh đất trống kia.
Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc.
“Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!” Giáo chủ nói.
Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.
Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòng
phù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.
Thời gian lại trôi qua ba phút.
Còn lại bốn phút cuối cùng.
Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: “Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,
chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!”
Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóng
niệm tụng chú ngữ.
Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.
Còn lại hai phút.
Làm kịp rồi!
Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.
ế ế ố ố
Hoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện.
“Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thời
không đình trệ của nơi này hay sao?” Hắn ta hỏi.
“Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào.” Lão giả cười tủm tỉm nói.
“Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộn
gì thù này cũng được báo.” Hoàng đế nói.
“Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?” Nữ tử kia cười
nói.
Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: “Vậy thì chưa chắc.”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.
Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: “Không xong, hắn dùng phương pháp
hiến tế linh hồn!”
“Đáng chết!” Nữ tử hối hận nói.
“Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi.”
Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.
Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.
Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư không
Bỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.
Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.
Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.
Trong một phút cuối cùng.
Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.
Nàng đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha ha! Xem ra an bài của ngươi xảy ra chút
vấn đề!”
“Không có thời gian, chúng ta đi.” Lão giả thúc giục.
“Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quá
nhiều sức mạnh để ngăn cản nó... Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!”
Nữ tử hả hận mà nói.
Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấy
đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK