Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình suy nghĩ mấy phút.
"Cho ta một tín vật."
Hắn mở miệng nói.
"Cái gì?"
Hư ảnh không rõ ý của hắn.
"Cho ta một tín vật, ta muốn đi về thời gian quá khứ gặp người, khi đó người
phải vừa thấy ta thì biết xảy ra chuyện gì, sau đó không ra tay với làng chài,
đồng thời bắt đầu giao tiếp với ta lần nữa."
Liễu Bình nói.
Vẻ mặt hư ảnh thoáng biến hóa, thấp giọng mà nói: “Ngươi tin mình có thể làm
được chuyện đang nói sao?"
Liễu Bình không kiên nhẫn đáp: “Đương nhiên, người sắp phải chết rồi, trước
khi chết tin ta một lần, nói không chừng ta còn có thể cứu ngươi một mạng --
Hoặc ngươi có thể trực tiếp đi tìm chết?"
Hư không giơ tay lên rồi dùng sức nắm chặt.
Một cái vảy bảy màu bị nó nắm lấy, sau đó ném cho Liễu Bình.
"Trong đó có ghi chép tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, nó là tín vật duy nhất
của ta, nếu ngươi có thể trở lại quá khứ thì ta sẽ chờ ngươi."
Hư ảnh nói.
"Được."
Liễu Bình lui về phía sau một bước, duỗi tay nhẹ nhàng nắm một cái, cất “Tuần
Hành Ngày và Đêm"
lại.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi bỏ dở lần tuần hành
này."
"Ngươi sắp trở lại dòng thời gian lúc tới."
Nước.
Dòng nước im hơi lặng tiếng dâng lên từ dưới chân Liễu Bình, không ngừng
qua khỏi hai đầu gối, eo, ngực và đỉnh đầu của hắn.
Dòng nước mãnh liệt trào dâng bao lấy hắn, xuyên qua cánh cửa được đánh dấu
là “Thế giới chân thật năm 1023"
kia, trong nháy mắt đã vượt qua biển sâu vô tận và dòng cát thời gian, xuất hiện
trong một mảnh bóng tối lần nữa.
Ở mộ đàn dưới lòng đất.
ẫ ầ
Các yêu tinh vẫn đang chơi đùa ầm ĩ.
Thời gian như chưa từng trôi đi, tất cả giống như đúc lúc Liễu Bình rời đi.
Vua Yêu Tinh đột nhiên nhảy lên vai Liễu Bình, sắc mặt đỏ bừng mà reo lên:
“Tới uống rượu, Liễu Bình, rượu mà yêu tinh chúng ta nhưỡng chính là thứ tốt,
bảo đảm ngươi uống xong vẫn chưa đã thèm!"
Liễu Bình nhìn nó, bỗng nhớ tới chúng là một trong những chủng tộc cổ xưa
nhất trong toàn bộ nơi khởi nguyên của linh hồn.
"Cảm tạ, đúng lúc ta có vài việc muốn bàn với ngươi."
Liễu Bình nói.
"Chuyện gì?"
Vua Yêu Tinh nói.
Liễu Bình há mồm nói: “Là về ——"
Men say trên mặt Vua Yêu Tinh bỗng biến mất không còn một mảnh, nó thét to
thê lương: “Không! Tha cho ta! Chuyện kia của ngươi là bí mật ta không thể
đụng vào!"
Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại.
Vua Yêu Tinh lấy ra một chiếc vớ rồi chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó
hung hăng ném nó xuống đất, lớn tiếng nói: “Liễu Bình! Thúc thúc ca ca tỷ tỷ
mụ mụ ba ba của ta, xin ngài thương xót cho, có một số việc tuyệt đối không thể
nói bậy, sẽ chết người đó!"
"Ta cho rằng yêu tinh các ngươi có thể nghe được..."
Liễu Bình nhún vai nói.
"Ngươi nghĩ bí mật là cái gì? Nó là thể tập hợp của tất cả những chuyện khủng
bố nhất!"
Vua Yêu Tinh hận sắt không thành thép mà nói: “Cho dù người biết được một
vài bí mật, cũng không thể tùy tiện nói nó ra, nếu không bí mật sẽ âm thầm thay
đổi rất nhiều chuyện, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh!"
"Đã biết, vậy người đi chơi đi, ta không thương lượng với ngươi."
Liễu Bình hậm hực nói.
Vua Yêu Tinh đi qua lại vài vòng trên vai Liễu Bình, đột nhiên nhảy dựng lên
và nói: “Không được! Ta biết người đang nỗ lực vì chiến thắng con quái vật bò
lên cây trụ kia, mặc kệ thế nào, nếu người ta là đồng minh thì yêu tinh chúng ta
cũng phải giúp đỡ một chút mới được."
"Cả nghe mà ngươi cũng không thể nghe, làm sao có thể giúp ta chứ?"
Liễu Bình khó hiểu nên hỏi.
Vua Yêu Tinh lấm la lấm lét nhìn khắp mọi nơi.
Chỉ thấy các yêu tinh đang bố trí sân khấu, cứ như muốn mở một buổi biểu diễn
long trọng, căn bản không chú ý tới nơi này.
"Cho ngươi cái này."
Vua Yêu Tinh lập tức cong lưng, duỗi tay móc móc ở mũi giày nhọn của mìn rồi
nhét một con dấu thối hoắc màu đen vào lỗ tai Liễu Bình.
"Thổi qua, đây là cái gì!"
Lilith chui đầu ra từ ngọn tóc, che miệng kháng nghị.
Vua Yêu Tinh vội xua tay nói: “Suyt -- Kiên nhẫn một chút, đây chính là chỉ
bảo của nhất tộc yêu tinh chúng ta, nó có thể thay ta giúp Liễu Bình xử lý bất cứ
chuyện gì nằm ngoài chiến đấu.”.
Liễu Bình duỗi tay muốn sờ con dấu kia, lại phát hiện nó đã hoàn toàn biến mất.
"Khi nó muốn có tác dụng thì nó mới xuất hiện."
Vua Yêu Tinh thận trọng dặn dò.
Thấy nó cẩn thận như thế, Liễu Bình không khỏi hỏi: “Đây là thứ gì?"
"Bảo vật giữ nhà của nhất tộc yêu tinh chúng ta, ngưng tụ luật nhân quả và sức
mạnh quy tắc Kỳ Quỷ, lần nào cũng cứu vớt vận mệnh của chúng ta -- Ta đoán
lúc ngươi không chiến đấu sẽ thường xuyên dùng đến nó."
Vua Yêu Tinh nói xong thì bỗng nghe thấy trong mộ đàn truyền đến từng tiếng
ca.
Nó quay đầu nhìn lại -- Buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi!
"Cổ lên, Liễu Bình, con dấu của ta cùng tồn tại với ngươi!"
Vua Yêu Tinh nói vài câu lung tung, sau đó vội vội vàng vàng bay về hướng
buổi biểu diễn.
"..."
Liễu Bình.
"..."
Lilith “Bỏ đi."
Liễu Bình thở dài và nói: “Tuy chúng không đáng tin, nhưng tốt xấu gì cũng
thật sự giúp đỡ vào rất nhiều thời điểm."
Hắn khoanh hai chân lại, ngồi trong hư không nghỉ ngơi một giờ.
Hiện tại.
Có thể dùng lại “Tuần Hành Ngày và Đêm"
rồi.
Liễu Bình rút thẻ bài ra, sau đó nhẹ nhàng ném nó vào hư không.
Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Cát và biển thời gian xuất hiện lần nữa, chiếm cứ mỗi một góc trong thế giới.
Liễu Bình lại chìm vào biển sâu, cứ lặn mãi xuống vực sâu thời gian, cuối cùng
cũng đi đến trước cánh cửa kia.
ế
"Thế giới chân thật năm 1023."
Hắn đẩy cửa ra, lập tức bị dòng nước lao đến bọc lấy.
Gió biển tanh mặn thổi tới.
Liễu Bình mở mắt ra, phát hiện mình mặc một cái áo ngắn màu trắng rách tung
toé, đang cùng ngồi ăn cơm với mấy người.
"A Hồng điên rồi."
Một thiếu niên gầy như con khỉ nói.
Liễu Bình đứng lên rồi đi ra ngoài cửa.
Có người hô to: “Liễu ca, người đi đâu vậy?"
"Ăn cá của các ngươi đi, ta đi xử lý một vài việc, gặp lại sau."
Liễu Bình nói.
Hắn bước ra cửa, thân thể chợt lóe rồi lướt qua trời cao, bay vút lên trên biển
rộng.
"Này! Xem cái này!"
Liễu Bình la lớn hướng về thi thể “Nhân ngư"
khổng lồ kia.
Thi thể “Nhân ngư"
trôi nổi bồng bềnh, có khi hóa thành hư ảnh, có khi lại hoàn toàn hiện ra.
Nửa người của nó không biết bị cái gì gặm cắn đến máu tươi đầm đìa, lộ ra
xương trắng bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK