“Làm sao loại ngu xuẩn này thông qua khảo hạch vậy, thế mà cũng được phái
tới làm quân tiền trạm? Những người trong tổng bộ đều là thùng cơm à."
Aland cười lạnh và nói.
“Ngày mai lại phải bổ sung thêm một người."
Delia như suy tư gì mà nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình thấy con Phá Tà Long Linh trong hư không kia lại bay đến trên đầu
Aland.
Quanh người Aland lập tức hiện ra tầng tầng lớp lớp quý ảnh.
Những quỷ ảnh đó càng ngày càng nhiều, như dời non lấp biển mà ập lên người
hắn ta.
So với tình huống vừa rồi của Ưng thì quả thực là gặp sư phụ.
"So với oán trách tổng bộ, ngươi nên nghĩ cách làm sao ứng phó loại công kích
này trước đi, ngươi và ta từng giết vô số chúng sinh, dựa theo nhân quả mà nói,
tội nghiệt của chúng ta cực kỳ sâu nặng."
Delia nói.
"Nếu chỉ là những quỷ ảnh này thì ta không sợ."
Aland khinh thường nói, duỗi tay kéo ra một thẻ bài từ trong hư không.
Hắn ta bóp nát thẻ bài.
Phanh! Một pháp trường trắng tinh xuất hiện trong tay hắn ta.
"Đây chính là quyền trượng siêu độ thanh khiết đổi từ năm mươi điểm công
huân, tên nào tới thì đánh tiêu vong tên đó."
Aland cười nhạo và nói.
Nhưng mà giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn ta đột nhiên cũng đờ.
Hư không mở ra.
Một thế giới khác hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy ở thế giới kia, quỷ ảnh vô tận như che trời lấp đất đánh úp đến chỗ hắn
ta.- - Những sinh mệnh hắn ta từng giết chết, những tội nghiệt chi khí ngưng tụ
trong khoảnh khắc tử vong đều hiện hóa thành ác quỷ tội nghiệt, bất chấp hậu
quả mà lao về phía hắn ta.
"A -- Đều đi chết đi!"
Aland quát.
Quyền trượng tỏa ra ánh hào quang thánh khiết tận trời, hòa tan toàn bộ những
quý ảnh xông lên kia.
ề
Nhưng quỷ ảnh quá nhiều.
Không bao lâu sau, ánh hào quang thánh khiết trên quyền trượng dần ảm đạm
đi.
"Thủ lĩnh, cẩn thận!"
Tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minh đứng xa đằng sau hô lớn.
"Không cần ngươi nhọc lòng, chỉ là tội nghiệt mà thôi!"
Vẻ mặt Aland dần dần vặn vẹo.
Hắn ta cắn răng một cái, rút ra một thẻ bài khác từ trong hư không rồi bóp nát.
"Tới đi,"
Hắn ta hét lớn, “Lãng phí ba trăm điểm công huân của ta, ta cho các ngươi đi
chết hết!"
Một hạt kim cương sáng lấp lánh hình dạng nước mắt xuất hiện trong tay hắn ta,
tỏa ra thánh quang mênh mông.
Những ánh sáng thánh khiết đó chiếu sáng chung quanh, đầu tiên là chiếu vào
người Aland, tạo ra một bóng người hắc ám khổng lồ kéo dài ra từ sau lưng hắn
ta.
Trong hư không, tất cả quý ảnh bị ánh sáng tờ mờ kia chiếu qua một lần, lập tức
tan thành mây khói.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tất cả quý ảnh bị tiêu diệt không còn.
Lúc này Aland mới thu hồi viên kim cương kia, nở nụ cười hết sức thần kinh.
"Chỉ là tội nghiệt mà muốn ngăn cản ta giết chóc? Nhân sinh của chúng ta chính
là như thế, nó hoàn toàn không hiểu được sự tàn khốc của thế giới này."
Hắn ta nói với một giọng điệu cao ngạo.
"Cẩn thận."
Liễu Bình đột nhiên nói.
Aland nhìn lại Liễu Bình, đang muốn nói gì thì bỗng phát hiện chung quanh
chợt lóe, toàn bộ thế giới biến mất khỏi trước mắt.
"Sao lại thế này?"
Sắc mặt hắn ta âm trầm xuống, lấy viên kim cương kia ra lần nữa.
Kim cương tỏa ra thánh quang mênh mông, chiếu sáng chung quanh.
Aland lập tức thấy rõ cảnh tượng chung quanh, cả người hoàn toàn sửng sốt.
Hắn ta phát hiện mình đang đứng trên một bàn tay khổng lồ màu đen.
Nhìn lên trên từ bàn tay này, chỉ thấy một quỷ ảnh đầu thân lớn như núi ngồi
ngay ngắn trong hư không, đang cúi đầu quan sát phía dưới.
ổ ồ
Ngoài quỷ ảnh khổng lồ này ra thì còn có một quỷ thủ càng lớn nâng quỷ ảnh
này, vóc người nó lớn như thiên địa, không thể thấy được điểm cuối.
Trong lòng Aland bỗng hiện ra một cảm ngộ.
Có vẻ tội nghiệt của hắn ta đã vượt qua phạm trù bình thường.
Lần này đã không thể may mắn thoát khỏi.
Biện pháp duy nhất là –– Hắn ta cắn chặt răng, lấy ra một thẻ bài rồi quát khẽ
lên: “Vận mệnh thể thân!"
Bên kia.
Đám người Liễu Bình đứng trên bậc thang dài âm u, chỉ nhìn thấy hắc ám chợt
lóe, Aland đã biến mất khỏi trước mắt.
Đợi mấy phút sau.
Tên giao diện danh sách quân viễn chinh, phân nhánh chân dung của Aland hiện
ra một hàng chữ nhỏ: “Đã dỡ xuống chức vị đội trưởng."
Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Đây là tình huống gì vậy?"
Delia thở dài và nói: “Hắn dùng thẻ bài cực kỳ trân quý, để người nào đó thay
thế hắn gánh chịu tất cả tội nghiệt."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta không có thẻ bài như vậy -- Đúng rồi,
chúng ta trốn đi!"
Tay súng bắn tỉa Tạ Lục Minh nhịn không được mà nói.
Không đợi hai người trả lời, hắn ta bỗng xoay người, chạy như điến về hướng
con đường từng đi qua.
Hư không chợt lóe.
Mấy trăm quỷ ảnh hiện ra, cắn một lượt trên người hắn ta rồi lại sôi nổi tỏa ra.
Tạ Lục Minh không còn tồn tại nữa.
Giờ phút này, trên bậc thang phủ bụi này chỉ còn lại Liễu Bình và Delia.
"Ngươi có thủ đoạn trốn về không?"
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có mấy trăm điểm công huân, không đủ đổi."
Delia chán đến chết mà nói.
"Vậy còn không trốn?"
Liễu Bình nói.
Ánh mắt Delia giật giật, nhưng không đáp lời.
Đột nhiên.
Tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh triển khai chung quanh nàng ta, hiện ra từng cảnh
tượng quá khứ.
ề ế
Trong những cảnh tượng đó đều là hình ảnh nàng ta giết chóc chúng sinh, thậm
chí trong đó có không ít nhân loại.
Delia ôm hai tay, đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn.
Những người và các chúng sinh bị nàng giết chết đều hiện ra trước mắt, phát ra
một tiếng rống thể lương mà oán độc về phía nàng: “Delia, cả đời tội ác của
ngươi đã tới thời khắc sắp kết thúc, trả lại món nợ người thiếu đi."
"Đền mạng! Đến mạng!"
"Tới nhận lấy cái chết!"
Hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ nguyền rủa hóa thành cuồng phong, bay múa
qua lại trong hang sâu u ám.
Delia nhắm mắt, lười nhát mà nói: “Thôi bỏ đi, ta đã giết chóc quá nhiều năm
tháng, có chút mệt mỏi, cũng dần không cảm nhận được bất cứ chuyện gì có thể
chờ mong, có lẽ chết như vậy lại càng tốt."
Liễu Bình lẳng lặng nhìn nàng.
Thì ra danh hiệu “Nữ tử bị bạch cốt hoang mang vây quanh"
trên đầu nàng là ám chỉ nhân sinh của nàng đã hoàn toàn rơi vào mê mang.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình bỗng vươn tay, kéo nàng ra một cái.
Long Linh lập tức lệch khỏi Delia.
Nhưng nó lập tức phóng thích công kích nào đó vào Liễu Bình.
Trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Chú ý!"
"Ngươi và Delia cùng bị đánh trúng, tội nghiệt nhân quả của các ngươi sẽ hiện
hóa thành quỷ ảnh."
“Xin hãy lập tức trang bị danh hào thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng."
Liễu Bình không chút do dự mà đặt danh hào lên trên đầu.
Gần như cùng thời khắc đó, trong hư không chung quanh bay ra vô số những
quỷ ảnh chi chít.
Chúng không ngừng bay múa chung quanh hai người, nhưng lại không dám tới
gần.
Hình như cục diện này chọc giận đám quỷ ảnh.
Chỉ một thoáng.
Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất.
Liễu Bình và Delia cùng xuất hiện trong một thế giới chưa rõ.
Khắp cả thế giới là xương trắng chồng chất như núi, ở nơi xa hơn còn có bộ
xương khô to lớn như núi.
"Không ngờ ngươi giết không ít người."
ồ ễ
Delia nhìn chung quanh rồi nói với Liễu Bình.
"Ngươi giết cũng không ít."
Liễu Bình đáp lại một câu.
"Ta giết người là vì sự tồn vong của Nhân tộc, vì giúp nhân loại có thể kéo dài
tiếp... Ngươi thì vì nguyên nhân gì?"
Delia hỏi.
"Vui thì giết."
Liễu Bình nói.
"Chỉ vì thế thôi sao?"
giọng nói của Delia trở nên hơi cao.
"À... Còn vì không vui nữa."
Liễu Bình nói.
Delia ngẩn ra một giây, sau đó thở dài và nói: “... Ma đầu nhà ngươi, xem ra
chúng ta đều không thể may mắn thoát khỏi, ai cũng phải chết ở chỗ này."
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhưng những bạch cốt đó vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra bất cứ
công kích nào.
Bỗng nhiên, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Ngươi là
thánh nhân mà hầu hết thế giới tán thành, đã dùng trí tuệ của mình dạy dỗ vô số
chúng sinh, tương lai cũng sẽ tiếp tục dạy bảo vô số chúng sinh, tất cả tình cảm
đều mang đến ích lợi."
"Vì người có công đức vô lượng nên quỷ ảnh tội nghiệt không tới gần ngươi
được."
Danh Sách Chương: