Liễu Bình đọc xong, cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Thì ra là thế.
Chắc hẳn Người cầm dù mang theo sứ mệnh hủy diệt Thần trụ, bởi vậy mới có
tư cách phóng ra thẻ bài Ác Mộng.
Hiện tại gã ta lại muốn dựa vào sứ mệnh này, muốn chuyển hóa bản thân trở
thành tồn tại trong Ác Mộng.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, lại đạt được cho phép.
Có lẽ là tồn tại điều khiển Người cầm dù, hoặc có lẽ là những tồn tại khác.
Tóm lại, Linh thể Danh Sách Thế Giới có được một danh nghạch, bất cứ lúc nào
cũng có thể ban cho Người cầm dù.
Thế mà danh nghạch này lại bị nàng âm thầm cho mình! Muốn giấu giếm tất cả
mọi người, mình cần phải giết chết Người cầm dù.
Liễu Bình hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Rất tốt, ngày hôm nay sẽ là ngày chấm dứt
toàn bộ ân oán trong quá khứ."
Hắn đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng rơi xuống tại phía đối diện Người
cầm dù.
Người cầm dù nhìn tới, thấy là một quái nhân giống với những sinh vật Ác
Mộng khác.
"Ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta?"
Gã ta hỏi với vẻ cẩn thận.
Một giọng nói lạnh lùng vô tình từ phía quái nhân truyền ra: "Sâu bọ đáng
thương, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành tồn tại giống như chúng ta
được, mãi mãi cũng chỉ có thể là đồ ăn, mà không phải là loài săn mồi."
"Không! Ngươi không thể kỳ thị ta! Ta mang theo sứ mệnh của vị tồn tại vĩ đại
kia!"
Người cầm dù hét lớn như điên như dại.
"Ta sẽ giết ngươi."
Quái nhân khàn giọng nói.
Hắn dùng một lát, bỗng nhiên nhớ tới dòng chữ cuối cùng tên Giao diện.
"Sau đó, cướp đi sứ mệnh của ngươi."
Hắn bổ sung thêm một câu.
Người cầm dù lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho rằng ta không rõ
tình hình thực tế hay sao? Không, ta biết các ngươi mới là chủ nhân của Kỳ
Quỷ, các ngươi sẽ không bị mất đi thần trí khi điều khiển lực lượng đột sinh',
ế ế ế
cũng sẽ không biến thành quái vật chỉ biết ăn và ăn... thế nhưng ta chưa từng
đánh trận nào mà không nắm chắc chiến thắng cả."
Vẻ mặt Liễu Bình nghiêm túc, bàn tay ở trong áo choàng đã đặt lên trên sách
thẻ.
Hiện tại mình chỉ có thể sử dụng Song đầu Thực Hồn Ma, thế nhưng sau khi
kích hoạt hình thức Thủ Ngục, lại thêm 'lừa gạt, mình có thể chiến đấu cùng với
Song đầu Thực Hồn Ma được rồi.
Không biết Người cầm dù vừa học được những thứ gì.
"Chuẩn bị chết đi."
Liễu Bình nhỏ giọng nói, ném thẻ bài ra ngoài.
Bụp! Song đầu Thực Nhân Ma xuất hiện.
"Là tên này sao..."
Nó quan sát bốn phía, dần dần lộ ra vẻ chợt hiểu: "Hóa ra là tới thời điểm dưỡng
danh lập vạn - người đi chết đi!"
Thân hình Song đầu Thực Hồn Ma lóe lên, biến mất tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Người cầm dù biến đổi, cao giọng quát: "Triệu
hoán sư Ác Mộng? Song đầu Thực Hồn Ma? Các ngươi thực sự rất mạnh, thế
nhưng trong những tháng năm dài đằng đẵng, ta cũng đã lưu lại át chủ bài chân
chính..."
Gã ta khép dù lại, rút một tấm thẻ bài từ cán dù ra, giơ tới cho Liễu Bình xem.
Trên thẻ bài có vẽ một cảnh tượng liên tục thay đổi, mà phía trước cảnh tượng
này, một cái tay nắm lấy cần điều khiển, đang tiến hành lựa chọn từng cảnh
tượng trong đó.
Người cầm dù nói với vẻ bình tĩnh: "Rất nhiều năm về trước, ta đã từng tiến vào
một loại phong ấn cực kỳ tinh diệu, nó nhốt ta lại, làm cho ta không thể không
sử dụng toàn lực, mới có thể phá vỡ nó."
Bụp! Thẻ bài phát ra tiếng vang, biến mất trước mặt Liễu Bình.
Ngay sau đó... Cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi.
Hắn phát hiện mình đã rời khỏi thế giới bên trong, đi tới một không gian khác.
Người cầm dù đứng tại phía đối diện, nói với giọng kiêu ngạo: "Trong những
năm tháng hủy diệt dài dằng dặc, ta đã tiêu hao vô số tâm huyết, tiến hành cải
tạo toàn diện đối với nơi phong ấn đó, để làm cho nơi đó càng thích hợp giữ
chân kẻ địch giúp ta hơn."
Gã ta giơ tay lên, chủ về vùng hắc ám xung quanh, nói: "Mặc dù ta không thể
làm cho nó thuộc về ta, thế nhưng chủ nhân của nó đã chết rồi, cho nên xét về
quyền hạn thì hiện tại ta có thể lợi dụng nó...".
"Chẳng cần biết ngươi là ai, chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh hủy diệt trong phong
ấn vô tận đi!"
Gã ta vừa nói xong.
ồ ế ể ổ ồ
Trong bóng đêm, từng luồng sáng rực lóe lên, chiếu rọi một vật thể khổng lồ
bên trong Hải uyên vô tận.
Liễu Bình nhìn tới.
Một bộ chiến giáp màu đen khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nó rất quen thuộc, cũng rất thân thiết, tựa như là... Thân ngoại hóa thân của
mình vậy.
Liễu Bình nhìn về phía chiến giáp, không nhịn được mà thở dài, hỏi: "Ngươi
muốn để nó cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu này hay sao?"
Người cầm dù cười gằn, hai tay hợp ấn, hét lớn: "Lên! Phong ấn tồn tại Ác
Mộng trước mắt này... dù chỉ là vài giây đồng hồ cũng đủ rồi!"
Chiến giáp khổng lồ không nhúc nhích.
Yên lặng vài giây... Vẻ mặt Người cầm dù dần dần cứng lại.
Lúc này, Liễu Bình mới chậm rãi giơ một tay lên.
Cùng lúc đó, bộ chiến giáp màu đen to lớn, hùng vĩ kia cũng theo đó mà giơ tay
lên.
"Không thể nào!"
Người cầm dù bị vô số mảnh vảy bao phủ, tựa như một chiếc bánh chưng, bị
chiến giáp khổng lồ màu đen nâng ở trong lòng bàn tay.
Trên mặt gã hiện lên vẻ khó có thể tin, đồng thời vẫn duy trì vẻ mặt này, quát
lên: "Rõ ràng người đã chết! Rõ ràng đã chết!"
Liễu Bình đứng phía đối diện gã ta, vẫn khoác áo choàng, dáng vẻ vẫn giống hệt
quái nhân.
"Ta không biết người đang nói cái gì.".
Vẻ mặt hắn không thay đổi, trả lời, giơ Bách Nạp đao lên, đặt tại bả vai đối
phương.
"Liễu Bình, đừng giả bộ, chắc chắn là ngươi, ngoài người ra không còn ai có thể
điều khiển bộ chiến giáp này nữa cả."
Người cầm dù nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt Liễu Bình vẫn duy trì nét lạnh lùng, dùng giọng nói khinh thường nói:
"Chỉ bằng vào loại chiến giáp rác rưởi này, người đã muốn chiến thắng ta? Thực
sự quá coi thường những tồn tại nguyên sinh trong Ác Mộng chúng ta rồi."
Năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt! Người cầm dù giật mình, do dự hỏi: "Ngươi không
phải hắn?"
"Hắn? Ý ngươi là ai?"
Liễu Bình hỏi.
Người cầm dù quay đầu nhìn về phía chiến giáp khổng lồ, thất thần nói: "Ta tiêu
tốn vô số năm, đều không thể hiểu rõ bộ chiến giáp này... nó lại bị tồn tại Ác
Mộng chân chính điều khiển một cách dễ dàng."
ấ ễ
"Đúng vậy, rất dễ dàng."
Liễu Bình bồi thêm một câu.
Người cầm dù run lên, trên mặt thể hiện vẻ nịnh nọt: "Vị đại nhân này, kỳ thật
ta còn có thể làm nô lệ của ngài, xin hãy tha cho ta một mạng."
Liễu Bình cụp mắt xuống, lại thấy những mảnh vảy trên người Người cầm dù
có dấu hiệu buông lỏng.
Dù sao Người cầm dù cũng tự mình tạo ra các loại phong ấn.
"Vẫn không nên dùng năng lực để giải phong ấn, như vậy ta mới cảm thấy
người càng chân thành hơn."
Liễu Bình nói.
Hắn vừa nói xong.
Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi kích hoạt năng lực biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượt
bậc.]
[Khi người quát lớn, một năng lực của đối phương sẽ bị phong ấn, không thể sử
dụng.]
Những miếng vảy kia lại áp sát vào người Người cầm dù, làm cho gã ta không
thể cử động được chút nào.
"Ngươi thật muốn làm nô lệ của ta?"
Liễu Bình hỏi.
Người cầm dù vội nói: "Là thật..."
Xet! Ánh đạo lướt qua.
Đầu Người cầm dù bay lên, lại bị vô số ánh đao hư không chém thành sương
mù máu.
Mà thi thể không đầu của gã ta vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ chảy
tràn ra, nhuộm đỏ vảy đen trên người gã ta.
Danh Sách Chương: