Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một trận ồn ào, thiếu nữ cũng có chút hoảng loạn, vội vàng muốn phi
thân rời đi.
"Chờ một chút!"
Một giọng nữ già nua vang lên.
"Ra mắt Luân Hồi Điện chủ."
Thiếu nữ hành lễ và nói.
"Ngươi chuẩn bị đi như vậy hay sao? Vừa thấy Vong Xuyên là như mất hồn vậy
hả, thế còn đâu phong phạm của Kiếm Thần Hoàng Tuyền của chúng ta nữa
chứ?"
Trong giọng nói già nua kia lộ ra một tia nghiêm khắc.
Các quỷ thần chung quanh cũng không dám nói chuyện.
Thiếu nữ cũng cúi đầu.
Trong hư không, sức mạnh thuật pháp lôi kéo kia càng ngày càng mạnh.
Giọng nữ già nua kia lại vang lên lần nữa: “Người đâu, trang điểm chải chuốt,
làm tạo hình cho nàng -- mau!"
Các thần linh nữ tính lập tức bay qua, quay chung quanh thiếu nữ, thả ra các
loại thuật pháp, thổi tóc, vẽ mày, đánh má hồng, đeo trang sức lên cho nàng.
Giọng nữ già nua kia lại nói: “Mau! Đám quỷ thần trên cầu Nại Hà kia, đừng
thất thần, đi nổi trống! Tạo không khí đi!"
"Đám thần nhặt rác ở Sinh Tử Môn đều lấy ra khí thế cho ta, đừng bày ra dáng
vẻ bệnh hoạn chán chường đó."
"Toàn bộ chúng thần Luân Hồi Điện quay lại vị trí cũ, lấy Thần Khí ra gia trì
thêm sức mạnh thuật pháp cho nàng!"
"-- Hôm nay tất cả đều tập trung tinh thần cho ta, đừng để người ta xem nhẹ nữ
Kiếm Thần của Hoàng Tuyền chúng ta!"
Theo mệnh lệnh của bà, nhóm quỷ thần lớn lớn bé bé đều bắt đầu hành động.
Mọi người vội đến gà bay chó sủa, tranh thời gian làm đủ toàn bộ tất cả những
chuyện để bày ra thể diện, sau đó -- Vong Xuyên thật sự buông xuống.
Lúc này lại có hai nữ tử tuyệt thể đi đến trước mặt nàng.
Một nữ tử đè đè lên vai nàng, nói: “Ngày xưa ta cũng có chút tạo nghệ về
phương diện thẻ bài Kỳ Quỷ, lần này giúp người trở thành một thẻ bài, coi như
bổ sung cho lỗ hổng cục diện này."
Một nữ tử khác nói: “Sức mạnh của hai chúng ta, một là hủy diệt, một là tử
vong, đều cho ngươi mượn."

"Nhất định đúng thua bởi nữ nhân khác!"
Các nàng cùng kêu lên.
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, quay đầu lại nhìn về phía chúng quỷ thần.
Mọi người đều nhếch miệng cười rộ lên, dùng ngón cái lên với nàng ta.
"Cố lên."
Có người nói nhỏ.
Thiếu nữ chùi đi nước mắt trên khóe mi, ôm quyền và nói: “Tại hạ là kiếm tu
Lý Trường Tuyết, lưu lạc sinh tử, bồi hồi Hoàng Tuyền, cảm tạ sự chiếu cố của
các vị từ trước tới nay, lần này đi không biết khi nào có thể trở về, xin mọi
người yên tâm ––"
Mọi người đều im lặng.
Thiếu nữ ôm mặt khóc một hồi, sụt sịt mũi, sau đó bỗng lên tiếng: “Ta thề, ta
nhất định cướp nam nhân kia về!"
Chúng quỷ thần lập tức cất tiếng cười to.
Luân Hồi Điện chủ che miệng cười nói: “Ha hả, tiểu nha đầu thật hăng hái...
Canh giờ đã đến, đi thôi!"
"Đi thôi!"
Mọi người cùng kêu lên.
Thiếu nữ gật gật đầu, thân thể rung lên rồi bay lên trời.
Luân Hồi Điện chủ vung tay lên, quát: “Kích trống!"
Đông! Đông! Đông Chúng quỷ thần cùng cầm chùy kích trống.
Chiến ý dâng trào -- Hư không thối lui qua hai bên.
Một thế giới khác hiện ra bên dưới hư không.
Chỉ thấy ngàn vạn thuật pháp cùng bắn đến, sắp đánh trúng Triệu Thiền Y đang
phóng thích thần kỹ Hoàng Tuyền.
Trên người thiếu nữ tỏa ra một luồng kiểm y kinh người, tâm niệm khẽ động.
Chỉ một thoáng, ngàn vạn kiếm quang bay ra từ trên người nàng, xuyên qua hư
không, đáp xuống rồi quét ngang toàn bộ chiến trường.
Mà nàng lấy ra một cái mặt nạ Ác Qủy, đoan đoan chính chính đeo lên trên mặt.
Tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Chỉ thấy nàng cầm trường kiếm trong tay, đứng trong đám mây, ngân nga thì
thầm: “Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Lâu Ngũ thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh --"
Sau khi niệm xong, thân thể thiếu nữ bật lên rồi đáp xuống thế giới bên kia.
Hư không dần dần khép lại.
Một trận yên tĩnh kéo dài.
Luân Hồi Điện chủ thở dài, lẩm bẩm nói: “Sao cảm giác như là gả con gái vậy...
Có hơi luyến tiếc..."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Chúng quỷ thần sôi nổi đáp lại.
Luân Hồi Điện chủ vỗ tay một cái rồi nói: “Còn không phải lúc phiền muộn--
chúng thần Địa Ngục, toàn bộ chuẩn bị chiến đấu!"
"Tuân lệnh!"
Một đám quỷ thần hô to đáp lại.
Toàn bộ Hoàng Tuyền bắt đầu làm việc lu bù.
Gió đang gào thét bên tai.
Áng mây mờ mịt che giấu con đường từng đi qua.
Thiếu nữ đeo mặt nạ Ác Qủy theo gió đáp xuống, mặc cho gió thổi rồi cả mái
tóc dài cũng mặc kệ, chỉ nhìn ta thế giới bên ngoài.
Là Liễu Bình.
Liễu Bình đang quan sát mọi chuyện xảy ra ở nơi này.
Thiếu nữ và hắn nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng dần trở nên càng chắc chắn,
càng không thể dao động.
Nàng quan sát quân địch như vô tận trên mặt đất, nhẹ nhàng rút bảo kiểm tra,
dịu dàng nói: “Kiếm này là chém vì nam nhân của ta."
Trường kiếm ra như kinh hồng chi lôi, trong nháy mắt đã trảm xuyên qua toàn
bộ thế giới, để lại một vết kiếm tràn đầy huyết vụ trên mặt đất.
Một kiếm dời non lấp biển, trảm thẳng đến ma kính kia, cắt cả mặt kính thành
hai mảnh.
Trước ma kính đã không còn một người.
Chúng địch chết sạch.
Lúc này thiếu nữ mới phiêu phiêu đãng đãng đáp xuống, đứng bên cạnh Triệu
Thiền Y.
"Ngươi đã trở lại."
Triệu Thiền Y vui vẻ nói.
"Nói trước, ta làm lớn, người làm nhỏ."
Thiếu nữ nghiêm túc truyền âm.
Vẻ vui sướng trên mặt Triệu Thiền Y lập tức biến mất, nàng phồng má, hừ một
tiếng, nói nhỏ: “Tu hơn ba ngàn năm thì ghê gớm à... Ta nói cho ngươi biết, bên
này có một đại địch cuộc đời ta, ngươi muốn làm lớn thì thắng nàng trước thì ta
mới chịu phục."
ế ế
Thiếu nữ nói: “Cũng được, cứ quyết định vậy đi."
Nàng ta nói xong chuyện này thì mặt nạ Ác Qủy trên mặt bỗng chợt lóe, biến
thành một quỷ diện mang theo ý cười.
Thiếu nữ ôm quyền và nói: “Đa tạ ngươi gọi ta lại đây, Trường Tuyết vô cùng
cảm kích, nguyện ý kết làm bái tỷ muội với ngươi, ngày sau nếu có việc thì
Trường Tuyết nhất định sẽ hỗ trợ."
"Tỷ muội phải nói vậy mới đúng chứ!"
Triệu Thiền Y vỗ vỗ bả vai nàng, lại lôi kéo Lạc Tinh Thần đến đây giới thiệu.
Ở ngoài thế giới thu nhỏ.
"Đây là Kiếm Thần Lục Đạo Luân Hồi sao? Không ngờ ngươi lại có thẻ bài tùy
tùng như vậy."
Lão giả tóc bạc nhìn chằm chằm Lý Trường Tuyết, ánh mắt chớp động.
"..."
Liễu Bình nói không ra lời.
Tuy đối phương đeo mặt nạ Ác Qủy, nhưng mỗi tiếng nói cử chỉ, điệu bộ hành
động, thậm chí câu nói kia -- Trừ Lý Trường Tuyết ra thì còn có thể là ai? Lúc
trước, khi hắn cứu nàng, nàng trung tính độc, sau đó hắn giúp nàng giải trừ.
Cho nên... Nàng tới là để hỗ trợ! Hắn đang nghĩ ngợi thì lão giả tóc bạc lại tràn
đầy nghi hoặc mà nói: “Không đúng, nàng là người của Lục Đạo Luân Hồi--
dùng kiếm của Lục Đạo Luân Hồi trảm quỷ thần Luyện Ngục chúng ta có vẻ
không thể nào nói nổi."
Giữa sân.
Lý Trường Tuyết quay đầu quát: “Đừng có nói nhảm, ta là người mà hắn cứu,
hiện giờ tiến đến báo ân, tất nhiên là một đoạn nhân quả –– Thiên thu vạn đại,
nhân quả bất không, dù đổi thành bất cứ kẻ nào cũng không dám nghi ngờ việc
này!”.
"Huống chi các ngươi lén chặn dòng nước Lục Đạo Luân Hồi của nhân gian
giới, hấp thu linh hồn người tu hành từ trong đó, chẳng lẽ không phải Luyện
Ngục các ngươi ra tay ở chuyện này trước? Thế nào? Không cho chúng ta đánh
trả à?"
Lão giả tóc bạc lập tức nghẹn lời.
Trên mặt lão ta lộ ra vẻ buồn rầu, lắc đầu nói: “Đã sớm nói với Medea rồi, đừng
đi dính vào chuyện của Lục Đạo Luân Hồi, cố tình không nghe, giờ kẻ không có
đạo lý ngược lại là chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK