Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía dưới là mảnh đất diện tích rộng lớn vô ngần.
Dãy núi.
Con sông.
Ao hồ.
Thôn nhỏ.
Trong thôn xóm, mọi người trên đường đều lặng lẽ bất động, tựa như những bức
tượng.
Bọn họ đều mất hết sự sống.
Bọn họ đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng lại luôn đứng ở chỗ này, cứ
như bị thời gian đông cứng lại.
Một con đường nhỏ kéo dài từ thôn xóm ra bên ngoài, đi xuyên qua tầng tầng
lớp lớp sương mù phương xa.
"Vào mấy lần trước xuống đây, tất cả lá chắn đã được cởi bỏ."
"Hiện tại có thể đi xuống."
"Từ từ, để Tinh Thần bói toán một chút."
Mọi người nhìn về phía Tinh Thần.
Tinh Thần rút ra mấy thẻ bài từ sách thẻ, đang muốn sắp hàng trong không
trung thì lại thấy những thẻ bài đó tránh thoát tay của nàng, sôi nổi bay trở về
sách thẻ.
"Đây là tình huống gì?"
Hôi Cẩu ngạc nhiên hỏi.
"... Bói toán bị từ chối, nơi này không thể bói toán."
Tinh Thần nói.
"Xem ra từ trước đây rất lâu, nơi này đã được thiết lập chú thuật thủ bí cường
đại, không cho phép thi triển bất cứ thủ đoạn bói toán nào."
Hồ Ly trầm tư nói.
Đoàn trưởng rút một thẻ bài ra, nói vào trong hư không: “Chúng ta đã thông qua
tất cả sàng chọn, xin cho phép chúng ta tìm kiếm trong nơi đây."
Thẻ bài kia nhanh chóng bị ngọn lửa đốt thành tro tàn.
Trong hư không hiện ra một hàng chữ, xuất hiện ở trước mặt mọi người:
“Khách thăm, ý đồ của các ngươi đến đây là gì?”.
Đoàn trưởng nói: “Truy tìm vinh quang ngày xưa của Nhân tộc chúng ta."
ắ ấ
Từng hàng nhắc nhở phù nhanh chóng hiện ra: “Tất cả thủ tục cho phép đi vào
đã được xác định."
"Bắt đầu rà quét nhân viên."
"Người xin: Sáu người."
"Chủng tộc: Nhân loại."
"-- Phát hiện quái vật không thể nói."
"Quái vật nằm trong phong ấn, người sở hữu là: Mộ Quang Chi Ủng."
"Phán định: Khách thăm trong tương lai."
"Mở rộng quyền hạn thêm một bước."
"Cho phép tiến vào quốc gia Nhân tộc."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe mà qua.
Mọi người trầm mặc một hồi.
"Mộ Quang Chi Ủng... Xem ra trong chúng ta có người đã mượn dùng binh khí
cuối cùng do tiền bối để lại để chiến thắng tù nhân."
Đoàn trưởng mỉm cười nói.
"Mặc kệ là ai, tóm lại đây là chuyện tốt, hơn nữa hình như quyền hạn của chúng
ta đã được mở rộng."
Tinh Thần nói.
"Hành động đi, chúng ta đi xuống nhìn xem."
Đoàn trưởng nói.
Mọi người cùng hành động, bay xuống thôn xóm.
Bọn họ đúng lại ở trước suối phun nước chính giữa trấn nhỏ, đánh giá đám
người tựa như pho tượng chung quanh.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Ngươi triển khai
một lần thăm dò vĩ đại."
"Lợi ích của lần thăm dò này sẽ bắt đầu tính toán khi tất cả mọi chuyện chấm
dứt."
"Xin hãy dùng hết sức để ứng phó."
Liễu Bình đang xem thì bỗng nhiên, Bạch Lang quát khẽ lên: “Đây là chuyện
gì, hình như bọn họ vừa nhúc nhích một cái.”.
Liễu Bình nhìn lại đám người chung quanh.
Chỉ thấy tro bụi tràn ngập trong không khí dần dần biến mất.
Chung quanh đột nhiên hiện ra từng luồng quang huy.
Những sắc thái loang lổ suy tàn trên phòng ốc và vách tường đó lại sáng ngời
lên.

Rắc.
Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên.
Có một nữ tử lặng lẽ chậm rãi mở mắt ra, khiến cho lớp tro bụi mỏng bao trùm
trên mí mắt nàng vỡ vụn.
Bá –– Thân thể Bạch Lang lao vút về một hướng, vẽ ra một đường xám ngay
trên không trung.
Gã biến mất.
"Trấn định, Bạch Lang không có chết –– Hình như chúng ta đến đã làm kích
hoạt cái gì đó."
Đoàn trưởng lập tức nói.
Trong lòng mọi người hơi ổn định.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Đoàn trưởng hóa thành một đường xám, bay về
một hướng khác.
Hắn ta cũng đã biến mất.
"Tinh Thần, đây là chuyện gì!"
Hội Cựu lớn tiếng nói.
Tinh Thần nói: “Không sao, hẳn là một loại thiết lập và an bài thân phận lại mà
thôi."
Hôi Cẩu bỗng nhiên biến mất.
Ngay sau đó là Hồ Ly.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Cũng may đã chuẩn bị “Di Ngữ Trà Thất,
lần này đoàn trưởng sẽ không mắng ta."
Vừa dứt lời, hắn cũng đã biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người là Liễu Bình và Tinh Thần.
"Bản thân nhớ cẩn thận, có việc thì nhắn lại ở Di Ngữ Trà Thất."
Tinh Thần dặn dò.
Liễu Bình gật gật đầu, nói: “Ngươi cũng cẩn thận."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Tinh Thần hóa thành một vệt xám rồi biến mất ngay trước mắt hắn.
Đường phố chung quanh vang lên từng đợt ầm ĩ.
Những người đó dần dần sống lại.
Liễu Bình đứng một mình giữa con đường, tùy tay nắm lấy U Ánh kiếm -- Hắn
bỗng cảm thấy mình bị một kéo lực thật lớn lôi đi.
Đến phiên hắn rồi.
ắ ấ ấ ề ắ ầ
Suy nghĩ này vừa hiện ra, hắn chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng đều bắt đầu xoay
tròn.- - Trời đất quay cuồng.
Thế giới lắc lư rồi trôi đi.
Hắc ám.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Được rồi, đừng ầm ĩ, bắt đầu liệt kê nguyện
vọng nào."
Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên khỏi cái bàn.
Phòng học.
Nơi này là phòng học.
Hắn đang ngồi trên một cái ghế, trước mặt là cái bàn học.
Chung quanh đều là thiếu niên độ tuổi xấp xỉ.
Một người đàn ông đeo kính đứng trên bục giảng, tiếp tục nói: “Các trò phải
nghiêm túc suy xét tiền đồ của mình, sau đó thận trọng liệt kê nguyện vọng."
"Tiếp theo, lớp trưởng bắt đầu phát hướng dẫn thực hiện."
Một thiếu niên đi lên bục giảng, cầm một chồng giấy thật dày rồi phát từng tờ
xuống.
Liễu Bình đang lặng lẽ quan sát thì trong đầu bỗng xuất hiện cảm giác đau nhức
như xuyên tim.
Rất nhiều ký ức đột nhiên xuất hiện.
Nơi này là Kính thôn.
Hắn là một thiếu niên của thôn trên, vừa tốt nghiệp từ trường học.
Hôm nay là ngày kê khai nguyện vọng.
"Liễu Bình!"
Người đàn ông trên bục giảng gọi một tiếng.
"Vâng!"
Liễu Bình vội vàng đứng lên.
"Đi ra với thầy một lát."
Người đàn ông xoay người đi ra khỏi phòng học.
Dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo thiếu niên, Liễu Bình bước ra khỏi phòng
học.
"Thưa thầy, có chuyện gì?"
Hắn hỏi.
Người đàn ông đánh giá hắn, mỉm cười hỏi: “Thương lượng với cha mẹ rồi
chưa?"
Liễu Bình ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó lập tức mở miệng: “Còn chưa kịp."
ố ầ
"Trò nên thương lượng thì tốt hơn, ngay trong hôm nay đi, tan học xong thầy đi
với trò một chuyến, tâm sự với cha mẹ trò một lúc."
Người đàn ông kia nói.
Liễu Bình liều mạng nhớ lại.
Trong trí nhớ, mấy bóng dáng mơ hồ hiện lên, sau đó dần trở nên rõ ràng.
Bọn họ là cha mẹ của mình.
Mình còn có một người em trai.
Cả đoạn hồi ức mười bốn năm trở nên tươi sáng lên, cứ như hắn thật sự từng có
được một khoảng thời gian như vậy.
Trong mười bốn năm trưởng thành, hắn nắm giữ tri thức của Khoa Kỹ Trắc,
đồng thời còn học được cách lợi dụng Ngũ Hành, phóng thích một vài thuật
pháp Tu Hành Trắc.- - Đây là thân phận được an bài sao?
"Vậy làm phiền thấy."
Liễu Bình thành thành thật thật gửi lời cảm ơn.
"Không có gì, có thể nắm giữ tri thức và kỹ xảo hai loại trắc ngay vào năm
mười bốn tuổi, nói không chừng tương lai trò sẽ trở thành cao thủ đối kháng
được với tận thế đấy."
Thầy giáo tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK