Năm đó hắn vừa vặn có thể phi thăng, nhưng vẫn áp chế cảnh giới mà không
phi thăng.
Lúc này, nhất định phải tăng tu vi lên tới trình độ càng cao.- - Đối với chuyện
như nhân tâm, chờ tu vi của hắn càng cao thì đến lúc đó sẽ có biện pháp gì mới
cũng nói không chừng.
Ngay từ đầu, bởi vì Kịch Bản Hắc Ám mà Liễu Bình vẫn luôn cho rằng Tu
Hành Trắc chỉ trình độ như vậy.
Nhưng cuối cùng hắn phát hiện Ác Mộng chi Chủ lại không dám lỗ mãng với
Lục Đạo Luân Hồi... Điều này thúc đẩy hắn đưa mắt đầu hướng về sức mạnh Tu
Hành Trắc lần nữa.
Tu hành! Tu hành! Chỉ khi nào đứng ở điểm tối cao của Nhân Gian Giới thì mới
có thể biết càng nhiều bí mật của Lục Đạo.
Hắn suy nghĩ thật kỹ về tương lai, lão đạo lại đứng bên cạnh giơ tay bấm đốt
ngón tay một hồi.
"Đi, chúng ta trở vào núi sâu đi, ta tính rồi, cách đây ba trăm dặm có ong hoang,
chúng ta đi kiếm chút mật ong, sau đó ăn quả dại, vậy thì đêm nay có thể trôi
qua suôn sẻ rồi."
Lão đạo mở miệng nói.
"Vâng, sư phụ."
Liễu Bình nói.
Hai người hơi thu thập rồi lại lên đường lần nữa.
Vượt qua một ngọn núi.
Lướt qua hai con sông nhỏ.
Hai người chậm rãi bước đi trên đường nhỏ gập ghềnh trong núi.
"Tiểu quỷ."
"Sư phụ, người nói đi."
"Chúng ta phải suy nghĩ lại, vì sao lần trước gặp phải tử kiếp hả? Đều là vì lúc
con và ta hành động đều quên mất phải tính một quẻ."
"Ý của người là?"
"Về sau chúng ta phân công, ta tính được mất, con tính hung cát."
"Sư phụ quá xảo quyệt, được mất tùy tiện tính là được rồi, tính hung cát phải
hao phí rất nhiều tinh thần."
"Đừng có nói nhảm, đây là một phần của tu hành!"
ỗ ế ế ẩ
Lão đạo bỗng nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Vừa nhìn con là biết bẩm sinh làm ma
đầu, về sau chắc chắn sẽ gây nên tình phong huyết vũ, nếu không tinh thông quẻ
thuật hung cát thì chết cũng không biết chết như thế nào."
Liễu Bình lập tức không phản bác được lời này.
Sư phụ nhìn người luôn rất chuẩn, hắn mới năm tuổi mà người đã biết hắn là thể
loại gì rồi.
“Vâng, sư phụ."
Liễu Bình đành nâng tay lên tính một quẻ.
"Sư phụ, con tính xong rồi."
"Thế nào?”.
"Chúng ta gặp nạn."
"A? Gi?"
Chợt thấy một ánh lưu quang từ trên trời bay tới, không nghiêng không lệch mà
dùng trên con đường núi đối diện hai người.
Quang hoa tan đi, hiện ra một người nam tu cầm trường mâu trong tay.
Hắn ta đánh giá một già một trẻ trước mặt, hỏi: “Các ngươi chính là cao thủ quẻ
thuật tính ra chưởng môn Bạch Son Tông gặp nạn đúng không?"
"Không phải!"
Lão đạo và Liễu Bình cùng kêu lên.
"Sẽ không sai,"
Nam tu lấy ra một mảnh ngọc giản, đưa thần niệm vào trong đó rồi quét quét,
sau đó gật đầu nói: “Chính là các ngươi."
Lão đạo và Liễu Bình nhìn nhau.
"Đám Bạch Sơn Tông vương bát đản, lão tử giúp bọn chúng một phen, kết quả
bị chúng qua tay bán đúng, lần sau trực tiếp để chúng đi chết là được rồi."
Lão đạo chửi ầm lên.
Nam tu hơi mỉm cười, nói: “Hai vị đừng kinh hoàng, ta chính là đại đệ tử thủ
tịch Diệp Triều Hải của Tiểu Tượng phái."
Tiêu Tương phái? Đây là một trong bảy đại phái.
"Người tìm chúng ta làm gì?"
Lão đạo hỏi.
"Ta muốn mời các ngươi đến tông của ta làm khách, thuận tiện giúp sự tôn ta
tính thiên kiếp của người."
Nam tu nói.
"Xin lỗi, chúng ta thật sự có việc bận, về sau có cơ hội thì nhất định tới cửa bái
phỏng."
ắ
Lão đạo chắp tay và nói.
Ánh mắt nam tu thật lạnh lùng, cúi đầu nhìn nhận trường mâu trong tay mình
rồi nhẹ nhàng nói: “Như vậy không tốt lắm, sau khi ta trở thành đại đệ tử thủ
tịch thì đã lâu không có ai dám từ chối ta cả."
Một luồng dao động linh lực tỏa ra từ trên người hắn ta, như cuồng phong thổi
quét qua vạt áo hai sự đồ.
"Nguyên Anh hậu kỳ!"
Lão đạo nặng nề mà thì thầm.
"Đúng vậy, ta chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, các ngươi một tên trên người
có dư chấn thiên kiếp, xem ra là thương thế chưa lành, một tên khác chỉ là đứa
trẻ ——"
Nam tu cười như không cười mà nói.
"Được, chúng ta đi theo người, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng."
Lão đạo lộ ra nụ cười nịnh nọt và nói.
"Chuyện gì?”.
"Chúng ta đi thì đãi ngộ như thế nào? Có linh thạch để kiếm không? Ngươi là
đại đệ tử, mời người khác chẳng lẽ không có chút chỗ tốt nào luôn hay sao?"
Lão đạo nói.
Nam tu ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng có lý, nếu ta đã dẫn các ngươi
đến tính thiên kiếp cho sự phụ thì cũng không thể làm mất mặt chính mình ––
Yên tâm, ta sẽ an bài việc này, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là
được."
Hắn ta thả ra một chiếc thuyền bay, sau đó nói: “Đi lên đi, đừng để ta dùng thủ
đoạn."
Lão đạo quay đầu nhìn lại phía sau.
"Được, sư phụ."
Liễu Bình nói.
Tay hắn đang giơ một cái trận bàn nặng nề.
Chỉ một thoáng, trên trận bàn phát ra một luồng dao động linh lực sôi trào, tản
ra bốn phương tâm.
Nam tu và tàu bay của hắn ta lập tức biến mất.
"Đáng chết, là ảo trận, chờ ta đi ra ngoài ––"
Giọng nói của nam tu vừa vang lên thì lập tức bị pháp trận cuốn vào, không
vang lên mảy may nào nữa.
Ba lớp Huyễn linh trận! Trận pháp chuyên dùng để vây khốn tu sĩ cảnh giới
dưới Nguyên Anh này chính là thứ nên dùng nhất dưới tình huống hiện giờ.
"Đi, nhân lúc hắn bị nhốt ở chỗ này, chúng ta lập tức đi!"
ễ ố ố
Lão đạo lôi kéo Liễu Bình, cuống quít muốn cướp đường mà chạy.
"Chờ một chút, sư phụ!"
Liễu Bình bỗng nói.
"Lúc này không chạy thì còn nói cái gì?"
Lão đạo hỏi.
"Nếu hắn có thể tìm được chúng ta một lần, vậy có thể tìm được chúng ta vô số
lần Liễu Bình vươn tay, rút ra một thanh đoản đạo từ sau lưng lão đạo, thổi một
hơi lên lưỡi đao.
Lão đạo nghiêm mặt mà nói: “Con phải suy nghĩ cho kỹ, lão đạo ta trọng
thương không thể ra tay, con chỉ có cảnh giới Trúc Cơ kỳ, làm sao mà giết được
hắn? Cẩn thận bị một chiếu chụp chết đấy!"
Liễu Bình nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ kỹ rồi."
"Con nghĩ kỹ? Là có ý gì? Giữa con và hắn chênh lệch một đại cảnh giới, làm
sao mà giết hắn?"
"Đương nhiên là dùng quẻ thuật, đã thật lâu con không cẩn thận giết người như
vậy."
"Công đức của con ——"
"Ai, đừng nói nữa, về sau lại nghĩ cách, người này muốn bắt cóc chúng ta, con
không giết hắn thì đạo tâm khó chịu."
"Đạo tâm làm gì có dễ chịu hay khó chịu hả, tiểu quỷ ngươi lại nói nhưng nói
cuội rồi!"
Liễu Bình nhếch miệng cười, trong miệng mặc niệm câu gì đấy, một tay kéo
đoản đao, thân thể chợt lóe rồi lẻn vào trong ảo trận.
Lão đạo đứng ở chỗ đó, vẻ mặt thay đổi liên tục.
"Vẫn là đức hạnh này..."
Lão nói nhỏ một câu.
Danh Sách Chương: