Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Sơ Vân Thường rất cảm khái mà
nói: “Tìm kiếm Linh là điều cực kỳ khó, rất nhiều người cả đời cũng không có
tìm được, mà đa số cho dù tìm được, cũng bởi vì không hợp ý với Linh nên
không có cách nào đạt được Giới Lực."
"Người tìm được Linh như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Gia truyền."
Sơ Vân Thường nói.
"Xem ra mỗi một cường giả đều nghĩ cách tìm kiếm Linh..."
Liễu Bình như suy tư gì mà nói.
"Không sai, đây cũng là bước khó nhất."
Sơ Vân Thường gật đầu nói.
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trong hư không bỗng truyền đến một giọng nói:
“Thời gian cũng tới rồi."
-- Là người ghi lại lịch sử.
Liễu Bình mở mắt ra, truyền âm: “Đã một ngày?"
"Đúng vậy, ngươi đã nán lại đủ thời gian, cũng thành công gia nhập võ quán
Huyết Tâm Lưu Phái, hiện tại là lúc trở về."
Người ghi lại lịch sử nói.
"Khi nào ta có thể đến nữa?"
Liễu Bình hỏi.
"Thời gian nghỉ ngơi là một ngày, chúng ta cần một ngày để khôi phục lại các
loại ảnh hưởng do khai sáng lịch sử mang đến, sau đó ngươi có thể lại đến lần
nữa."
Người ghi lại lịch sử nói.
Liễu Bình nói với Sơ Vân Thường: “Hôm nay ta đã học được không ít thứ, hiện
tại về trước nghỉ ngơi phòng."
"Đi thôi, có vấn đề gì thì tới hỏi ta lúc nào cũng được."
Sơ Vân Thường nói.
"Ngủ ngon.”.
Liễu Bình đi ra ngoài, trở lại phòng mình rồi đóng cửa lại.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi sắp
trở về nơi mình tới."

Liễu Bình như nhớ tới cái gì, vội nhìn lại sau lưng mình.
Chỉ thấy một sợi dây thừng phát sáng lặng lẽ hiện lên, trong nháy mắt đã căng
thẳng ra -- Bá! Chỉ trong chớp mắt, nó đã túm Liễu Bình ra khỏi mảnh lịch sử
này.
Tất cả hóa thành cuồng phong và quang ảnh mơ hồ.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Sức mạnh lôi kéo kia đột nhiên biến mất.
Liễu Bình phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang đứng trong hư không hắc
ám.- - Đúng rồi.
Vì tránh né mấy trăm Kỳ Quỷ Giả vây sát, Yana mang theo hắn trốn đến mảnh
hư không này.
Liễu Bình thở dài.
Chuyến đi này thật là dài.
Muốn đạt được cơ hội duy nhất kia, đầu tiên là phải siêu phàm nhập thánh mới
có tư cách.
Mà biện pháp để hắn siêu phàm nhập thánh chỉ có một -- Sáng chế một bộ Quy
Tàng Tối Thắng Vũ Cực Kinh vượt qua tất cả! Sách thẻ lặng lẽ mở ra.
Đám người Yana và Triệu Thiền Y sôi nổi xuất hiện.
"Thế nào?"
Các nàng quan tâm hỏi.
"Có một số việc không thể nói, điều có thể nói là ta phát hiện một loại sức mạnh
rất thú vị."
Liễu Bình mỉm cười nói.
"Là cái gì?"
Yana hỏi.
"Giới Lực."
Liễu Bình nói.
Gương mặt mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, cứ như chưa từng nghe nói qua loại
sức mạnh này.
Liễu Bình cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu –– Trong lịch sử thật sự từng xuất hiện sức mạnh như vậy, vì sao mọi
người đều không biết? Hắn nhìn về phía Triệu Thiền Y, chỉ thấy Triệu Thiền Y
cũng lộ ra vẻ mặt mê mang.
"Tu luyện loại sức mạnh này cần người làm cái gì?"
Libertas cảm thấy hứng thú mà hỏi.
ầ ằ
"Đầu tiên là quen thuộc với nó, bởi vì lúc sử dụng nó, con người sẽ nằm trong
trạng thái vong ngã, rất khó thao túng."
Liễu Bình nói.
"Sau đó thì sao?"
Norton hỏi.
"Kế tiếp thì càng khó, cần tìm ra một Linh phù hợp trong tính với mình ––"
Liễu Bình đang nói giữa chừng thì bỗng nhắm miệng lại.
Hắn nhìn về phía Andrea.
Chỉ thấy mấy hàng chữ nhỏ đang hiện lên trên đầu Andrea: “Thánh linh duy
nhất."
"Đã thức tỉnh."
"Nàng đạt được ký ức của thời đại quá khứ, là hy vọng duy nhất có thể đối
kháng Ác Mộng trong thời đại hiện giờ."
“Andrea --"
"Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây, nhưng hiện tại linh hồn người đã rất mệt mỏi, đừng
mong lập tức đi học cái gì, thật ra đối với người thì cái đó không khó."
"Khó là cái gì?"
"Nghỉ ngơi."
Liễu Bình thở dài.
Đi một chuyến đến tầng thế giới Ác Mộng, sau đó lại nhảy lên đoạn lịch sử sáng
tạo Võ Cực Kinh đó, hắn thật sự cảm giác mệt mỏi.
Đây không phải mỏi mệt về mặt thân thể và tinh thần-- Nói không nên lời nó là
cái gì, nhưng nó thật sự tồn tại.
Yana phất tay thả ra một vật thánh mang, khiến nó dừng lại trên người Liễu
Bình.
Liễu Bình mỉm cười nói: “Yana, vô dụng, ta phải nhắm mắt nhận định trong
chốc lát, phỏng chừng làm vậy mới có hiệu quả."
"Vậy ngươi mau nghỉ ngơi."
Yana nói.
Liễu Bình gật gật đầu, khóe mắt nhìn thấy Triệu Thiền Y lộ ra dáng vẻ muốn
nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Hắn hỏi.
"Không biết -- Cứ cảm thấy hình như ta nghĩ không ra chuyện gì đó."
Triệu Thiền Y bực mình mà nói.
Liễu Bình bật cười nói: “Tạm thời đừng nghĩ."
"Vì sao?"
Triệu Thiền Y hỏi.
"Không thèm nghĩ đến nó, có lẽ qua một thời gian thì người sẽ thuận theo tự
nhiên nhớ lại một số việc."
Liễu Bình nói.
"Tựa như có đôi khi chúng ta tìm không thấy một vài đồ vật, không đi tìm thì có
lẽ trong chốc lát sau nó sẽ tự xuất hiện."
Libertas trêu ghẹo mà nói.
Mọi người im lặng.
Không ai nói lời nào.
Liễu Bình nói: “Được rồi, mọi người đều nghỉ ngơi đi, trước mắt còn không có
chuyện gì."
“Được, ngươi cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Yana nói.
Mọi người hóa thành thẻ bài rồi trở lại sách thẻ lần nữa.
Liễu Bình khoanh chân ngồi trong hư không hắc ám, tiện tay lấy ra một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một cây đuốc cháy hừng hực, chiếu rọi ra một
mảnh địa cung tràn đầy thân thể nhân loại trong bóng đêm vô tận.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Thẻ bài chuyên chúc của Nhân
tộc: Người cầm lửa."
"Thẻ bài thân phận, duy nhất."
"Trong tầng thế giới Ác Mộng, đây là bằng chứng tiến vào nơi che giấu Nhân
tộc."
Liễu Bình yên lặng cất thẻ bài đi.
Kiếp trước hắn và Andrea cùng đánh với Ác Mộng mấy trăm năm, cuối cùng bị
thua.
Nhưng mà! -- Đoạn lịch sử “Quy Tàng Tổi Thắng Vũ Cực Kinh"
này đang bị trống! Nói cách khác.
Kiếp trước hắn không nắm giữ “Quy Tàng Tổi Thắng Vũ Cực Kinh"
! -- Môn võ kinh này là mấu chốt.
Liễu Bình hít vào một hơi thật sâu, nhắm hai mắt, làm tâm tình trở nên bình
tĩnh.
Đã thật lâu hắn không tiếp nhận khảo nghiệm như vậy, hiện tại nhất định phải
vũng vàng, không thể rối loạn.
Hắn thoáng hô hấp vài lần, sau đó rơi vào định cảnh thâm trầm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một ngày sau.
Một giọng nói xuất hiện trên hư không: “Mau! Chúng ta nên trở về trong lịch sử
kia."
Liễu Bình mở mắt ra.
Chỉ thấy Người ghi lại lịch sử hiện lên ở giữa không trung, vẫy tay nói với hắn.
"Sao ta cảm thấy người còn gấp hơn cả ta vậy?"
Liễu Bình ngạc nhiên nhận xét.
"Có thể không gấp sao? Đã một ngày rồi ta chưa ăn cơm."
Người ghi lại lịch sử vuốt bụng mà nói.
"Ta không có mặt thì ngươi không thể ăn cơm?"
"Đúng vậy, hiện tại ta chuyên ghi chép đoạn lịch sử của ngươi, chỉ có người
mới có thể lo cơm cho ta."
"Thế thì xin lỗi, chúng ta đi nhanh thôi."
“Đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK