Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thùng xe, thi thể nằm đầy mặt đất.
Một người đàn ông tướng mạo hung ác cầm lưỡi dao sắc bén đứng ở giữa thùng
xe.- - Là Liễu Bình.
Hắn hấp thu thân phận tên kẻ bắt cóc kia, lúc này đang lấy thân thể phàm nhân
hiện thân tại đây.
Hắn nói với phía sau: “Tiên Tri nói qua thêm vài phút thì chúng ta sẽ bại lộ."
"Vậy ngươi tính làm thế nào?"
Một lão giả hắc y hỏi.
"Ngươi đi cùng bọn họ, ta là nhân loại, sẽ không có việc gì."
Người đàn ông nói.
"Lỡ như những tín đồ đó tới giết ngươi ——"
"Gãi đúng chỗ ngứa."
"Được."
Hai người nói xong.
Tiên Tri và Nhan Minh xuyên qua thùng xe, đã đi tới nơi đây.
"Người đứng chung một chỗ với phàm nhân làm gì?"
Nhan Minh hỏi.
"Trước khi đi, ta phải đặt chút tiền cá cược."
Lão giả hắc y nói.
Hắn vươn tay vỗ vỗ lên vai Liễu Bình.
Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi đạt
được chúc phúc mà thần ban cho."
"Hối hận."
"Kẻ địch bị người đánh trúng thì vũ khí trực tiếp rời tay."
"-- Đây là sức mạnh to lớn mà thần ban cho phàm nhân."
"Liên tục một ngày một đêm."
Tiên Tri liếc nhìn lão giả hắc y một cái, lại tập trung ánh mắt lên trên người
Liễu Bình, trên mặt dần hiện ra một tia ngạc nhiên.
Nàng ngẫm nghĩ, sau đó đi tới, cũng vỗ một cái lên vai Liễu Bình.
"Ngươi giúp rất nhiều người, hy vọng ngươi có thể trợ giúp càng nhiều người."
Tiên Tri nghiêm túc nói.
"Cảm tạ."

Liễu Bình nói.
Lại có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Ngươi đạt được
chúc phúc mà thần ban cho:"
"Dự đoán trước."
"Ngay vào lúc các loại nguy hiểm sinh ra, người sẽ cảm ứng được nó."
"-- Liên tục một ngày một đêm."
Nhan Minh khó hiểu mà hỏi: “Vì sao các ngươi phải giúp một phàm nhân?"
Lão giả hắc y nhìn về phía Tiên Tri.
Tiên Tri nói: “Ta đã thấy được tương lai, hắn tồn tại có thể giúp chúng ta kéo
dài truy binh."
"Thì ra là thế, vậy ta cũng không thể bủn xỉn."
Nhan Minh nói rồi duỗi tay ấn ấn lên vai Liễu Bình.
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra: “Ngươi đạt được chúc phúc mà thần
ban cho:"
"Cứng cỏi."
"Vào thời khắc tử vong buông xuống, người sẽ không lập tức chết đi, mà có
được thời gian mười giây để giết chết kẻ địch hoặc tự cứu."
--- Liên tục một ngày một đêm."
Liễu Bình nao nao, bật cười nói: “Thu hoạch ngoài ý muốn."
Tiên Tri bình tĩnh nhìn hắn và nói: “Chúng ta không có năng lực cứu vớt ngươi,
phàm nhân, người phải tự nghĩ cách cứu chính mình."
"Được, đa tạ các ngươi."
Liễu Bình nói.
Ba người lui về phía sau, rất nhanh đã biến mất trong hư không.
Liễu Bình tùy ý phất phất khảm đao trên tay, xuyên qua thùng xe này đi về
hướng phía trước.- - Các tín đồ của thần Tội Ác giết không ít người, trong thùng
xe phía trước còn có không ít linh hồn chờ đợi chuyển sinh.
Hắn mang tâm tình sung sướng thổi tiếng huýt sáo.
Liên tục được ba thần linh thêm vào các loại chúc phúc “Hối hận”, “Dự đoán
trước"
và do cung khong the ra tay với han.
Liễu Bình đi vào thùng xe tiếp theo, chỉ thấy nơi này đều là thi thể ngã trên mặt
đất.
"Đi thôi, đều đi thôi, đi đến thế giới chân thật đầu thai đi."
Liễu Bình mở miệng nói.
ồ ồ
Những linh hồn đó hóa thành từng ánh lưu quang, chui vào hư không rồi nhanh
chóng biến mất.
Bỗng nhiên.
Liễu Bình đã nhận ra dự cảm nào đó.- - Có thần linh sắp tới.
Đây là chúc phúc do Tiên Tri ban cho, có thể giúp hắn lẩn tránh nguy hiểm.
Hắn suy nghĩ, thật sự luyến tiếc những linh hồn đó nên tiếp tục đi đến thùng xe
tiếp theo.
Trong thùng xe máu chảy thành công.
Nhưng hễ là nơi Liễu Bình đi qua, trên tất cả thi thể đều hiện ra từng ánh hào
quang nửa trong suốt hình người, sau đó bay về hướng hư không phía trên.
Họ đều đi đến thế giới chân thật để đầu thai.
Liễu Bình loáng thoáng cảm ứng được sức mạnh của đất đang không ngừng
tăng cường, thậm chí kéo cả pháp tắc lửa và nước cùng đi tăng cường theo.
Trong thoáng chốc, cảnh tượng chung quanh biến mất.
Một hình ảnh không rõ từ từ mở ra trước mắt Liễu Bình.
Số lượng chúng sinh và thần linh như vô tận đứng bên ngoài một tòa Thần Điện
hùng vĩ.
Trong Thần Điện vang lên một giọng nói: “Tất cả các bằng hữu tin tưởng ta đều
chuyển sinh thành nhân loại đi, ta có một dự cảm, chỉ có thẻ bài hóa mới có thể
––"
Chỉ một thoáng.
Tất cả ảo giác tách ra khỏi trí nhớ, âm thanh cũng đột nhiên im bặt.
Liễu Bình lắc lắc đầu, phát hiện hắn vẫn đứng trong thùng xe hỗn độn kia.
Chung quanh yên tĩnh không có tiếng động.
"Thẻ bài hóa..."
Liễu Bình nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Tiên Tri nói hắn là Vua Kỳ Quỷ.
Nhưng hắn không biết cái gì cả.
Nói ngược trở lại -- Nếu hắn thật sự là Vua Kỳ Quỷ, có thực lực có thể đọ sức
với bất cứ kẻ địch nào-- Vậy vì sao năm đó không đùa chết đối thủ kia? Không
cần nhiều, chỉ cần có ba phần khả năng chiến thắng thì hắn cũng dám đánh một
trận, phân ra thắng bại ngay đường trường.
Vì sao lại chạy trốn nhiều năm như vậy? Hắn thở dài, thật sự không nghĩ ra
được lý do nên đành lắc đầu và nói: “Có lẽ ta không phải Vua Kỳ Quỷ gì, nhưng
vẫn phải đánh trận này."
Nói xong, hắn đẩy cánh cửa của thùng xe tiếp theo ra, tiếp tục đi lại trong vũng
máu và đống thi thể nọ.
Mười phút sau.
Mãi đến khi đưa tất cả người chết đến thế giới chân thật, lúc này Liễu Bình mới
mở cửa sổ xe, nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài, lập tức thoát khỏi xe lửa đang chạy
như bay, đáp xuống một cây cầu do sắt thép đúc thành.
Dưới cầu sắt là từng con đường bận rộn, cho dù đã vào đêm khuya, lúc này
thỉnh thoảng vẫn có ô tô lao nhanh qua đó.
Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên làm người không thể quá tham
lam."
Hắn nhìn lại bốn phía, chỉ thấy khắp xung quanh cây cầu sắt đã đứng đầy người.
Những người này lặng ngắt như tờ, trong tay cầm đủ loại khám đao, trường côn,
súng ống, bao vây hắn chật như nêm cối.
Trên đầu bọn họ đều nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ: “Tín đồ thần Tội Ác."
Giây tiếp theo.
Một người vạm vỡ đi ra từ trong đám người, đứng đối diện Liễu Bình và nói:
“Thằng nhãi, xin lỗi, thần linh muốn mạng của ngươi."
Liễu Bình thở dài nói: “Các ngươi tin thần như vậy, thần đã cho các ngươi chỗ
tốt gì?"
Đại hán khinh thường nói: “Vừa nhìn ngươi là biết không có học hành gì rồi,
chúng ta chỉ là phàm nhân, giao bản thân cho thần linh là lý lẽ đương nhiên, sau
khi chết mới có chỗ về."
“Nếu không có chỗ tốt gì, vì sao thần linh phải thu nhận các ngươi?"
Liễu Bình hỏi.
Đại hán suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Là vì cứu vớt chúng sinh."
"Cứu chúng sinh còn kêu các ngươi tới giết người?"
Liễu Bình cười nói.
Đại hán lắc đầu nói: “Bất kính với thần linh như vậy, khó trách sẽ chọc phiền
phức lớn thế này, thôi được, một mình ta có thể thu phục loại người như ngươi,
căn bản không cần dùng đến súng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK