Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quái vật bước từng bước một đi đến trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình vẫn không nhúc nhích.
Quái vật bỗng nhận thấy một chút không thích hợp, lập tức duỗi tay chộp về
phía Liễu Bình.
Rắc –– Liễu Bình biến mất, mà quái vật bắt được một cục đá dựng đứng, sau đó
nó lập tức bóp nát tảng đá đó đi.
"Thuật pháp Kỳ Quỷ cao cấp... Người đã sớm đào tẩu."
Sắc mặt quái vật âm trầm xuống.
Nó nhìn thoáng qua tảng đá kia, trầm ngâm mà nói: “Nhìn từ dao động thuật
pháp tản ra thì tọa độ của kẻ thi pháp là ——”.
Quái vật bước ra một bước hướng về phía trước, trực tiếp xuất hiện trong một
thế giới ở bên dưới.
Đây là một mảnh núi non trùng điệp.
Liễu Bình đứng giữa những ngọn núi, nhìn quái vật xuất hiện đối diện, mở
miệng nói: “Ta không tin nhân loại là do các ngươi sáng tạo."
"Đó là do người quá mức ngu muội."
Quái vật nói.
Nó đi nhanh về hướng Liễu Bình, mà Liễu Bình không dao động, vẫn mở miệng
nói: “Nhân loại chúng ta sáng tạo ra quá nhiều thứ, tỷ như đao, thương, bom,
chúng đều mạnh hơn nhân loại."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Quái vật hỏi.
"Các ngươi không phải toàn trí toàn năng, tỷ như mãi tới bây giờ, trước khi triều
Ác Mộng tiến đến thì các ngươi không thể phát huy ra toàn bộ thực lực trên
Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ."
Liễu Bình nói.
"Nhưng giết người đã đủ rồi."
Quái vật vươn tay, bắt được hắn.
Một loạt tiếng chi chi khanh khách vang lên.
Liễu Bình biến mất, thay vào đó là một thân cây.
Quái vật trầm tư một lát, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
"Thì ra là thế... Lừa Gạt của hắn còn cao cấp hơn 'xúi giục của cái tên trước đó,
bản thân “Lừa Gạt là đang đánh lừa tất cả cảm giác của ta, cho nên ta mới cho
rằng hai loại sức mạnh dũng hiện này mạnh tương đương nhau."
ể ấ ế
"Cái tên này toàn lực phát động “Lừa Gạt, cho nên có thể giấu diếm được cả ta
nữa."
"Thật là sức mạnh dũng hiện ghê gớm..."
"Vậy xem ra, hắn không quá giống nhân loại."
Quái vật nhìn thoáng qua cái cây kia, lại đi vào hư không lần nữa, biến mất khỏi
thế giới trước mắt.
Nó xuất hiện ở thế giới thứ ba.
Trên bãi biển.
Liễu Bình vẫn đứng bất động, mở miệng nói: “Nếu là các ngươi sáng tạo nhân
loại, vậy là cái gì sáng tạo các ngươi?"
Quái vật nói: “Chúng ta chính là tồn tại thiên nhiên ra đời khi pháp tắc dũng
hiện xen lẫn với nhau, hẳn ngươi cũng biết điểm này."
Nó muốn xông lên đi, nhưng bỗng dừng bước.- - Từ lúc Ác Mộng Chủng này ra
đời tới nay, đầu tiên là đánh một trận với lão giả tóc bạc, kết quả lại để lão giả
tóc bạc chạy mất, không ăn được linh hồn.
Sau đó đi tìm Liễu Bình, lại bị Lý Trường Tuyết dùng một kiếm chống đỡ triệt
để, luôn phải tránh né trên không trung.- - Nó mãi không ăn được linh hồn.
Vừa rồi thật vất vả mới bắt được mấy linh hồn để ăn, lại liên tục phát động mấy
lần tác Tích', trực tiếp tiến hành không gian chuyển dời để đến trước mặt người
phát động “Lừa Gạt kia.
Hiện giờ, sức mạnh của nó đã tiêu hao hầu như không còn.- - Mà cái tên đối
diện nó vẫn chỉ là thế thân!
"Trên người của người vẫn bao phủ sức mạnh dũng hiện “Lừa Gạt kia... Ta đã
phiền chán cái trò này rồi."
Quái vật xoay người, dần dần đi xa.
Chỉ nghe giọng nói của nó truyền đến từ xa xa: “Chờ ta ăn đủ linh hồn lại đến
chơi với ngươi, đến lúc đó nhất định để người biết cái gì mới là Ác Mộng chân
chính."
Nó biến mất.
Bên bãi biển.
Chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Một hồi lâu sau.
Liễu Bình chùi chùi mồ hôi trên trán, mỏi mệt nói: “Chúng ta đi."
Rừng rậm.
Quái vật không ngừng lao nhanh về phía trước.
"Kỳ quái, ta chưa từng gặp qua tên này, vì sao hắn có thể lừa gạt cả ta? Loại Kỳ
Quỷ trình độ này rốt cục là có được bằng cách nào?"

Nó yên lặng trầm tư, đi lướt qua từng thân cây một.
Bỗng nhiên.
Một con hươu như bị cái gì quấy nhiễu, nhảy ra từ sâu trong bụi cỏ, hoảng loạn
không lựa đường mà chui vào bên kia rừng cây.
Quái vật nhìn như không thấy.
Giọng nữ hỏi: “Chủ nhân, vừa rồi có một linh hồn tươi ngon đi qua –ngài không
ăn sao?"
“Linh hồn của nó quá non nớt, phải trải qua thêm vài lần chuyển thế, chờ nó
thật sự trưởng thành thành một linh hồn linh tính dồi dào, mới có thể mang đến
năng lượng cho chúng ta."
Quái vật nói với giọng điệu dạy bảo.
Một con gấu đen cao mấy thước đột nhiên bổ nhào tới, đuổi theo sát phía sau
con hươu.
Quái vật vẫn mặc kệ, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau.
Nó bỗng dừng bước, mở miệng nói: “Các ngươi nhớ kỹ, linh hồn tốt tươi đã có
sẵn linh tính rất cao, ngươi đúng cách xa cũng có thể ngửi được loại khí tức
phát ra từ trên người chúng nó, chỉ có linh hồn mang theo khí tức như vậy mới
có thể cung cấp sức mạnh hữu ích."
"Vâng, chủ nhân."
Cả giọng nam và nữ cùng đáp lại.
Câu nói vừa dứt, chỉ thấy trong rừng cây phía trước đột nhiên hiện ra tới mấy
chục tinh linh U Ám võ trang đầy đủ.
Những tinh linh đó cầm cung tiễn, trường đao, chủy thủ, pháp trường trong tay,
nhanh chóng vây quanh quái vật ở bên trong.
Quái vật bình tĩnh nói: “Chúng ta truyền thụ tri thức cho chúng sinh, trợ giúp
bọn chúng sinh tồn, trưởng thành, thành thục, tăng lên linh tính trong quá trình
sinh tồn, do đó làm linh hồn thăng hoa, trở thành thứ ngon miệng thật sự."
Giọng nữ thì thầm: “Đám linh hồn! Chủ nhân của các ngươi đã buông xuống,
các ngươi đã đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, vì sao còn không thần phục?"
Các tinh linh U Ám lập tức không thể nhúc nhích.
Từng hư ảnh bay ra từ thân thể các tinh linh U Ám, sôi nổi đi hết vào thân thể
của quái vật.
Quái vật đúng bất động.
Giọng nam và nữ cùng phát ra tiếng rên rỉ thích ý, cứ như đang hấp thu cái gì.
Tất cả hư ảnh đều đã biến mất.
Các tinh linh ngã xuống mặt đất, đã không có hơi thở.
ổ ẩ ỗ ắ
Chỉ có một tinh linh tuổi nhỏ cả người run rẩy đứng tại chỗ, ánh mắt mê mang,
vẻ mặt dại ra.
Lúc này quái vật mới vươn tay.
Chỉ thấy trên tay nó lượn lờ một hư ảnh nho nhỏ nửa trong suốt.
Giọng nam nghi ngờ hỏi: “Chủ nhân, vì sao không cho chúng ta ăn luôn linh
hồn này? Nó tuy nhỏ tuổi, nhưng linh tính ẩn chứa lại là tối cao."
Giọng nói của quái vật lại vang lên lần nữa: “Các ngươi chỉ nhìn thấy cường độ
linh hồn đời này của nó, nhưng không nhìn thấy tương lai của nó."
Nó đi đến trước mặt U Ám tinh linh non nớt kia, thân thể cao lớn chậm rãi cúi
xuống, lẳng lặng nhìn vào mắt của nữ tinh linh.
"Hạt giống ưu dị cỡ nào –– lại trải qua mấy đời, linh hồn của nó sẽ trở nên căng
tràn đầy và cường đại, trở thành tồn tại vượt qua linh hồn bình thường, mãi đến
lúc đó, một khi có Ác Mộng Chủng nào muốn tiến hóa thì có thể ăn luôn nó, từ
đó đạt được năng lượng dự trữ không tồi."
Quái vật nhẹ nhàng vỗ về đầu nữ tinh linh, cất linh hồn nửa trong suốt trên tay
vào thân thể cô bé.
Làm xong mọi chuyện, quái vật nói: “Ta đã làm đánh dấu trên người nó, chờ
đến ngày linh tính của nó thật sự thành thục, ta sẽ đến ăn luôn nó."
"Vâng, chủ nhân."
Giọng nói nam nữ cùng đáp lại.
"Trước mắt người đã học được trình độ phân biệt linh hồn nào có thể ăn, cũng
hấp thu không ít linh hồn, hiện tại phóng ra sức mạnh của ngươi, ăn sạch tất cả
những linh hồn đáng để ăn trong thế giới này đi."
Quái vật nói.
"Vâng, chủ nhân."
Giọng nói nam nữ lại đồng thời lên tiếng lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK