Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nói chuyện, Long tộc trên bầu trời đã biến mất.
Trang viên cũng biến mất.
Hai người đứng trên một mảnh cát vàng.
Thế giới trống trơn, hoang vu không có thứ gì.
Vậy xem ra, bắt đầu từ lúc Liễu Bình đánh lén rồi bị giết, bao gồm cả “Vận
mệnh chẳng lành"
xuất hiện, toàn bộ đều là biểu hiện giả được huyễn hóa ra.
"Trảm đầu ta cũng không đủ để giết chết ta, rõ ràng trong nháy mắt đó ta đã
dùng vô số những thuật pháp và bảo vật để cứu vớt, nhưng vì sao đều không có
hiệu quả?"
Mộng Yểm La Vương lại hỏi.
"Đại lão, bởi vì ta muốn giết người thôi."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế... Đây là thuộc tính thế giới của ngươi... Ta chưa bao giờ nghe nói
đến thuộc tính thế giới như vậy, bình thường mọi người đều lựa chọn sức mạnh
thiên kỳ bách quái, càng không ai rõ thì càng được hoan nghênh... Chưa có ai
từng lựa chọn cấm tuyệt tất cả sức mạnh."
Mộng Yểm La Vương khó hiểu mà nói.
"Bởi vì ta luôn có một mộng tưởng, muốn cho các ngươi cảm nhận được cảm
giác khi làm chúng sinh."
Liễu Bình nói.
"Ta vĩnh viễn không phải phàm nhân, ta chính là chúa tể trong Ác Mộng!"
Mộng Yểm La Vương trừng mắt mà nói.
Liễu Bình cười cười, ngồi xổm xuống, nhìn nó và nói: “Ngươi xem, người chết
không khác một chút gì so với chúng sinh cả, cho nên người có thể cảm nhận
được thống khổ và tuyệt vọng của phàm nhân không?"
"Đó là do người lừa gạt ta! Ngươi còn trộm đi bảo vật của ta -- Tên để tiện xảo
trá nhà ngươi!"
Mộng Yểm La Vương cả giận mà quát.
"Thực lực của ta quá kém, tồn tại không dễ dàng, hy vọng ngươi có thể lý giải."
Liễu Bình thành khẩn nói.
Mộng Yểm La Vương nói nhỏ một câu: “Ta muốn nói rõ... Ta vĩnh viễn đều
không phải đám rác rưởi người nói đó..."

Nó bất động.
Liễu Bình vẫn đứng bất động.
Đợi mấy phút.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “... Sơ lược trước đó."
"Ngươi tạo ra thế giới của mình."
"-- Đã kích hoạt chủ thuộc tính của thế giới: Cấm Tuyệt!"
"Tất cả ảo giác và thuật pháp của ngươi, tất cả thuật pháp và bảo vật của Mộng
Yểm La Vương đều bị cấm phát huy tác dụng."
"Các ngươi phải tự mình đánh nhau."
"Ngươi giết nó."
"Chiến đấu kết thúc."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Càng nhiều chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng hiện ra, bắt đầu đổi mới trước mắt
Liễu Bình: “Kích hoạt giết chóc làm vui? !"
"Kích hoạt Cửu U bí pháp!"
"Kích hoạt sức mạnh tận thế!"
"Cuộc quyết chiến của người và đối phương đã kết thúc, bởi vì giành được
thắng lợi, ngươi sẽ thu hồi tài phú bị khấu trừ của mình, đồng thời đạt được tất
cả của đối phương!"
"Tính toán chi tiết như sau:"
Thế giới song song.
Một Mộng Yểm La Vương bị Liễu Bình giết chết.
Mãi đến rất nhiều năm sau, mọi người mới phát hiện đây là sự bắt đầu của mọi
chuyện.- - Trên thế giới chưa từng xảy ra cuộc chiến như vậy.
Một chúa tể Ác Mộng thường có vô số thủ đoạn và bảo vật.
Nhưng dưới tình huống chưa dùng đến bất cứ sức mạnh nào, nó bị người ta
dùng một thanh đao giết chết giống như một phàm nhân.
Trong lịch sử cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Quả thật.
Hai loại tai hoạ tận thế tiêu hao quá nhiều sức mạnh của nó.
Nhưng trong chớp mắt ảo giác tiêu tán kia, nó vẫn dùng ra mấy trăm loại thuật
pháp, thả ra mấy ngàn món bảo vật.
Bất kể là ai, vào khoảnh khắc đối mặt với sự liều mạng toàn lực như vậy cũng
chỉ có thể hơi lui bước.
Nhưng những thủ đoạn đó đều mất đi hiệu lực.- - Chỉ là do một loại sức mạnh
thế giới chưa bao giờ xuất hiện.
ấ ể ế ễ
Cấm Tuyệt! Mộng Yểm La Vương ở thế giới song song này bị Liễu Bình một
đao đánh chết trong sa mạc hoang vu, chết đi giống như một phàm nhân.
"Tất cả đều là ảo giác, lừa từ đầu tới cuối."
Thượng để nói.
"Đúng vậy, thẳng đến chóp mắt trước khi xuất đao mới căng ra thế giới, lợi
dụng sức mạnh Cẩm Tuyệt để làm cuộc chiến biến thành một trận chém giết
giữa phàm nhân... Cuối cùng ta cũng nhìn thấy tình cảnh chúa tể Ác Mộng bị xử
lý."
Pháo gia cảm khái.
"Hơn nữa là dựa vào phương thức phàm nhân."
Nữ Tử Thần không ngừng run run mà nói.
"Ngươi làm sao vậy?"
Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên hỏi.
"Một Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể tử vong, đối với nàng mà nói là sự gia trì
pháp tắc cực kỳ khổng lồ, nàng sắp khôi phục sức mạnh."
Thượng để tán thưởng.
"Không xong! Có phải chúng ta quên mất cái gì không!"
Pháo gia nói.
Mấy vị thần cùng nhìn về phía Liễu Bình.
Chỉ thấy Liễu Bình đứng bất động tại chỗ, người như đã ngủ mất.
Pháo gia nói: “Hắn vừa trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể, khảo nghiệm
đầu là dục vọng cắn nuốt, thứ hai là thần linh khác xâm lấn, nhìn có vẻ trận thứ
ba sắp bùng nổ."
"Danh sách hắn mang trên người trực tiếp giúp hắn ăn luôn tất cả những gì
Mộng Yểm La Vương để lại-- hiện tại xem ra, hắn đã tiến vào giai đoạn huyền
diệu kia."
Pháo gia tán thưởng.
"Các ngươi nói gì vậy?"
Nữ Tử Thần hỏi.
"Đúng vậy, đừng thách đố ở đây, rốt cục hắn sao thế này?"
Đại Địa chi Mẫu cũng hỏi theo.
"Sinh mệnh luôn nhanh chóng trưởng thành trong trạng thái giấc ngủ-- thế giới
của Mộng Yểm La Vương đã bị hắn hấp thu, cho nên hắn bắt đầu ngủ say."
Thượng để nói.
"Ngủ say!"
Hai vị nữ thần kêu lên thất thanh.
ắ ế
Trước mắt đang đứng trong tận thế, hai loại tai hoạ không ngừng tàn sát bừa
bãi, không cẩn thận một cái là sẽ bỏ mạng, kết quả Liễu Bình lại rơi vào ngủ
say.
Ngủ say có nghĩa là không có phòng bị gì.
Nếu lại gặp phải nguy hiểm gì thì Liễu Bình làm thế nào mới được đây?
"Lão nhân chết tiệt, ngươi nhất định biết nên ứng phó cục diện này thế nào,
đúng không?"
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Ta không có cách nào cả."
Thượng để nói.
"Cũng không thể nhìn hắn chết ở chỗ này đúng không, vậy thì xong hết đấy."
Đại Địa chỉ Mẫu nói.
"Ta thật sự không có cách nào, chuyện thế này không có thần linh nào có thể
giúp hắn, chỉ có hai tồn tại trong truyền thuyết kia mới có cách."
Thượng đế nói.
"Ai?"
Ba vị thần linh trăm miệng một lời mà hỏi.
"Thánh Linh và yêu tinh!"
Thượng để nói.
Giọng nói của Andrea từ từ vang lên: “Cần ta làm cái gì?"
"Ngươi là Thánh Linh duy nhất trên người hắn, có đúng không?"
Thượng để nói.
"Vô nghĩa,"
Đại Địa chi Mẫu nói, “Chư thiên vạn giới chỉ có một Thánh Linh."
"Ta là Thánh Linh duy nhất trên người hắn."
Andrea thừa nhận.
"Hiện tại hắn vẫn đứng ở chỗ này, không ngã xuống, chẳng lẽ không phải người
đang yên lặng đỡ hắn?"
Thượng đế nói.
"Đúng vậy."
Andrea nói rồi hiện thân.
Chỉ thấy cô bé lơ lửng ở giữa không trung, duỗi tay khẽ ấn lên sau lưng Liễu
Bình, không chế thân thể Liễu Bình, giúp hắn đứng vững tại chỗ, không bị ngã
xuống.
"Được, nghe ta nói –– hiện tại để hắn ngã xuống trước đi."
ế
Thượng đế nói.
Andrea lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn buông tay ra dựa theo lời của thượng
đế.
Liễu Bình ngã xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK