Trên mặt nước.
Hình như hai tròng mắt lớn như lâu vũ kia đã chú ý tới hùng nhân.
Chúng như sao trời lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi tới gần khúc gỗ trôi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cự thú dừng lại trước gỗ trôi, nhìn chăm chú vào hai tồn tại trên khúc gỗ.
Một khối thi thể, không thể ăn.
Một hùng nhân giả chết -- cái này ăn được.
Cự thú chậm rãi hé miệng --- Vào thời khắc cuối cùng, hùng nhân rốt cuộc nghĩ
ra biện pháp.
Trong một mảnh tĩnh mịch, đột nhiên vang lên một âm thanh.
Bủm ------ Mùi hôi dữ dội phát ra từ hậu môn hùng nhân, mông lung hóa thành
một mảnh sương mù màu vàng như phân, bao phủ lên toàn thân hùng nhân.- -
Vừa rồi bò cạp mặt người có một câu nói thật.
Cự thú này chỉ ăn đồ sống, đồ sạch sẽ! Hùng nhân vốn sắp nhịn không nổi nữa,
lúc này thiên thời địa lợi nhân hòa, thuận theo tự nhiên mà tung ra chiêu này.
Chỉ thấy cự thú kia vừa mở miệng ra thì lập tức khép lại, lui về phía sau một
chút, phát ra tiếng gào rống trầm thấp.
Trong tiếng gào rống đó mang theo cảm xúc chán ghét và ghê tởm.
Cự thú lại nhìn nhìn hùng nhân -- Thế này còn ăn cái con khỉ.
Con gấu này nghẹn một bụng phân mà còn đánh rắm! Có thể ăn sao? Chắc chắn
không thể! Cụ thú yên lặng lui về phía sau, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Thừa dịp nó xoay người, lại thấy mông hùng nhân kia đột nhiên khẽ động, phát
ra tiếng pháo vang.
Một tàn ảnh bay ra từ mông hắn, bị hùng nhân bắt lấy đặt vào trong nước rửa
rửa, sau đó tiện tay ném vào người con bò cạp mặt người.
Cự thú vừa bơi đi không xa rồi bỗng dừng lại.
Nó cảm nhận được một khí tức chữa khỏi tràn ngập sinh mệnh lực.
Nhưng kỳ quái là, khí tức này lại truyền đến từ thi thể vừa rồi.
Cự thú chậm rãi xoay người, ánh mắt dùng lại trên người bò cạp mặt người.
Hùng nhân cũng rất tuyệt tình, chiếc nhẫn kia vừa vặn kẹp vào dưới mông bò
cạp mặt người, cho nên cự thú căn bản không nhìn thấy chiếc nhẫn, chỉ có thể
cảm ứng được từng đợt sinh mệnh lực truyền đến từ nó.
ấ ấ
Quan trọng nhất là -- Bò cạp người mặt này sạch sẽ! Cự thú cảm thấy hứng thú,
chậm rãi tới gần bò cạp mặt người.
Bò cạp mặt người rốt cuộc cũng không diễn nổi nữa, đột nhiên ngồi dậy, chỉ vào
hùng nhân và kêu lên: “Hùng nhân, ngươi dám gài ta!"
Hùng nhân nằm giả chết bất động.- - Đồ rùa đen, ngươi hai ta trước có nhớ
không hả? May mà ma đạo chi chủ ta đây có kinh nghiệm phong phú, ứng biến
vô địch, có thể lấy tất cả sự vật trong thiên hạ hóa giải nguy hiểm.
Nếu không thì đổi thành người khác, còn không biết sẽ có kết cục gì.
Hiện tại nên để người đi chết đi!
Mặt nước chung quanh kết hợp với một đợt sóng rét lạnh làm lộ ra sự lạnh lẽo
sâu thẳm.
Bò cạp mặt người đã chết.
Cự thú cũng đi xa.
Trong vô hình, tất cả bắt đầu thay đổi.
Hình như có chuyện gì mới xảy ra.
Hùng nhân rửa sạch sẽ thân thể, đeo chiếc nhẫn chữa khỏi vào tay, ngồi trên
khúc gỗ trôi mà lắng lặng chờ đợi.
Rất nhiều lúc, nhiều chuyện thật sự chỉ do bất đắc dĩ.
Đánh với cự thú kia là căn bản không có khả năng thắng.
Một con gấu có thể làm gì? Cũng giống như cuộc đời dài đằng đẳng của chúng
sinh.
Hùng nhân đang yên lặng suy nghĩ, lại thấy trên nước gọn xuất hiện từng gọn
sóng, hội tụ thành một hàng chữ nhỏ: “Chúc mừng."
"Trong sự kiện vỡ để lần này, người đã nỗ lực tồn tại được."
"Ngươi là kẻ tồn tại duy nhất."
"Sự kiện này chưa kết thúc, nhưng xét thấy giai đoạn trước mặt đã chấm dứt,
ngươi có thể lựa chọn đạt được khen thưởng của giai đoạn này, hoặc tích lũy
khen thưởng đến tiếp theo để đạt được khen thưởng càng phong phú."
"Xin hãy lựa chọn đổi hoặc tích lũy."
Liễu Bình vừa xem xong thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của thương để:
“Đổi đi, không đổi thì không có cơ hội nữa đâu."
"Hả? Ngươi có ở đây à."
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Ta vẫn luôn ở đây, hơn nữa chờ đợi đã lâu."
Thượng để nói với giọng điệu thâm trầm mà mỏi mệt.
"Được thôi, ta chọn đổi."
ễ
Liễu Bình nói.
Trên mặt nước, sóng gợn không ngừng di động, biến hóa thành những hàng chữ
nhỏ mói: “Ngươi lựa chọn đổi khen thưởng giai đoạn này."
"Trước mặt có thể đổi những khen thưởng sau:"
"Một, lấy ra một trang bị người vốn có, từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng uy
năng của nó;"
"Hai, ngươi có thể lại triệu hồi ra một sinh linh, nhằm thay thế sinh linh trước
mặt;"
"Ba, lập tức hội hợp với thành viên của đoàn đội."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong.
Thượng để lên tiếng: “Liễu Bình, phía trước không còn đường đi."
"Có ý gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Trình tự bình thường của Mộng Cảnh đến bước này đã tới cuối rồi."
Thượng đế nói.
"Lúc sau là cái gì?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Tất cả nhiệm vụ đều bắt đầu chuyển biến, chúng sẽ chế tạo mọi Sinh Mệnh
Thể Thế Giới Loại ưu tú thành Ác Mộng, mà những Sinh Mệnh Thể Thế Giới
Loại nữ tính đó sẽ bị cướp lấy tất cả, dung hợp thành tồn tại không thể biết
được."
Thượng đế nói.
"Vậy ta có thể làm cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta cũng không biết, vậy phải dựa vào chính ngươi."
Thượng để nói.
"Cũng có chuyện mà ngươi không biết được sao?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Nghe này, Liễu Bình, phía trước là giao điểm giữa quá khứ, hiện tại và tương
lai, tứ đại pháp tắc và vạn pháp chư thiên đều vòn quanh nơi đó, chờ đợi mọi
chuyện được xác định."
Thượng đế nói.
"Tất cả đều chưa xác định?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, tồn tại mà người phong ấn-- Không ai biết nó là cái gì, thật ra ta có
thể biết, nhưng ta không dám biết –– Tóm lại, khi người trở thành Ác Mộng thì
sẽ gặp mặt nó."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn gọn sóng trên mặt nước, mở miệng nói: “Nói cách khác, đây là
lần cuối cùng ta đạt được khen thưởng Mộng Cảnh bình thường?"
"Đúng vậy, giống như trước đó, khi người đạt được khen thưởng, sẽ kích phát
một lần Dự Triệu."
Thượng để nói.
Dự triệu.
Từ quả đi thay đổi nhân.
Từ tương lai đi thay đổi quá khứ.
Nếu còn có một cơ hội có thể sử dụng sức mạnh này...
"Ta của tương lai nói rồi, sức mạnh Mộng Cảnh thực thần kỳ, hy vọng ta có thể
đạt được nó, không ngờ đối thủ của ta lại đạt được nó trước, thậm chí làm nó
trực tiếp phát triển theo hướng Ác Mộng."
Liêu Bình thở dài và nói.
"Lựa chọn đi, một khi người đưa ra lựa chọn thì vận mệnh pháp tắc tương ứng
mới có thể triển khai, mà ta mới biết được chuyện tương ứng."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn quét qua ba lựa chọn.
Một khi hắn lựa chọn, con đường sau đó sẽ dẫn đến Ác Mộng.
Làm sao bây giờ? Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Ta chọn cái thứ
nhất."
Nếu có “Dự triệu”, hắn còn có một tia hy vọng đi thay đổi tất cả “Nhân”.
Trên mặt nước.
Từng gợn sóng cấu thành những hàng chữ nhỏ: “Ngươi lựa chọn “Lấy ra một
trang bị người vốn có'.
"Xin hãy lựa chọn trang bị người muốn lấy ra."
"Từ giờ trở đi, ngươi có thể sử dụng uy năng của nó."
Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, lập tức rút ra một thanh trường đao từ trong
hư không.
–– Là Trấn Ngục Đao!
Danh Sách Chương: