Liễu Bình có dự cảm.
Loại dự cảm này không phải căn cứ vào bất cứ sức mạnh thuật pháp nào, mà là
dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.
Vừa tiến vào rừng cây đã nhìn thấy hài cốt tù nhân chất đầy đất.
Nữ nhân kia tùy ý tung một kích đã có thể cách lồng giam đánh chết hắn một
lần, nhưng ả lại bị cầm tù tại đây.
Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể mà hắn nhìn thấy đầu tiên sau khi tiến vào lồng
giam đồng thau, cho dù lão có tuyến thế giới, thẻ bài và sức mạnh bất tử, nhưng
vẫn không cách nào chạy thoát.
Tất cả đều chứng minh một điều -- Đây là một nơi nguy hiểm cực độ.
Căn cứ vào loại cảm giác này và đoàn đội vốn cũng phân tán không ổn định,
Liễu Bình đã chuẩn bị sẵn tất cả vào khoảnh khắc rời khỏi hành lang.
"Trốn!"
Có người la lớn.
Vài Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể bỏ chạy ra khắp chung quanh, muốn tìm một
thông đạo có thể rời khỏi đại điện.
Ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên người con quái vật ở giữa đại điện.
Đó là một tồn tại cấu thành từ vô số hư không chi thứ vặn vẹo, nó nằm rạp trên
mặt đất, giống như một con chó hoang đang ăn cơm, đang không ngừng cắn xé
ngựa đầu người.
"A -- Mau cứu ta!"
Ngựa đầu người lớn tiếng kêu thảm thiết, trên người phát ra hàng ngàn ánh hào
quang thần tính.
Mỗi một ánh hào quang đều đại diện cho một vị thần linh phụ tá hắn ta.
Ở thế giới của hắn ta, muôn vàn thần linh đang không ngừng ngã xuống, cống
hiến sức mạnh để mong có thể kéo dài thời gian tử vong cho thế giới chi chủ.
Liễu Bình nắm lấy chuối Ảo Tưởng chi Nhận này, ánh mắt quét một vòng qua
vách tường chung quanh đại điện.
Không có con đường nào có thể rời khỏi.
Những người khác cũng phát hiện, nhưng lại không cam lòng, sôi nổi ra tay
muốn mở ra một thông đạo.- - Bọn họ tình nguyện làm như thế, cũng không
muốn đánh với Hư Không Thứ Mẫu phía dưới.
Tình huống đã rất rõ ràng.
Chỉ cần có một chút hy vọng, bọn họ cũng sẽ đi cứu người đầu ngựa kia.
Nhưng không có hy vọng.
Liễu Bình buông bàn tay nắm chuôi đao ra.
Tình huống trước mắt này cũng không thể giải quyết bằng cách chiến đấu.
Vậy chỉ có thể –– Hắn bước từng bước đi đến chỗ Hư Không Thứ Mẫu, miệng
thì nói: “Tất cả hư không chi thứ bên ngoài đều là xúc tua của ngươi đúng
không?"
"Thật lợi hại, đòn công kích của ta hoàn toàn không có tác dụng."
"Trong sự thay đổi thời đại dài đằng đẳng, có quá nhiều tồn tại ta không biết
được, các người đều cường đại như thế, điều này làm ta cảm nhận được...”.
Lời còn chưa dứt, trên người Hư Không Thứ Mẫu đã bắn ra từng xúc tu sắc
nhọn, vây quanh Liễu Bình từ bốn phương tám hướng, sau đó toàn lực đâm
xuống! Những người khác không khỏi nhìn hết lại đây.
Nhưng Liễu Bình chỉ tiếp tục đi về phía trước, miệng thốt ra hai chữ: “Hưng
phấn."
Chỉ một thoáng, tất cả xúc tu hóa thành hư ảnh, xuyên qua từ trên người Liễu
Bình.
Hư Không Thứ Mẫu như cảm ứng được cái gì, miệng phun ra ngựa đầu người,
thân thể khẽ động, toàn lực xông thẳng về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình vẫn bất động.
Hư Không Thứ Mẫu phát ra tiếng rít gào trong câm lặng, ra sức cắn xé hắn.
Nhưng nó còn chưa cắn Liễu Bình thì thân thể đã hóa thành hư vô, biến mất
trước mắt mọi người.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Ngươi phát động Hí
Kịch Sư."
"Ngươi biến Hư Không Thứ Mẫu tồn tại chân thật thành giả dối, biến thành vật
không tồn tại."
Ngựa đầu người lăn xuống trước mặt hắn, giãy giụa muốn đứng dậy, há mồm
thở dốc và nói: “Sao lại thế này? Thứ kia đâu?”.
Liễu Bình nhún vai và nói: “Năng lực của ta có thể truyền tống đối phương đi,
ta đoán sẽ không về được trong thời gian ngắn nó.”.
Ngựa đầu người nhẹ nhàng thở ra, quỳ rạp xuống đất lần nữa, lẩm bẩm nói:
“Nhặt về một cái mạng."
Những người khác bay trở về, trên mặt cũng lộ ra may mắn.
"Quả nhiên là may mắn, đúng lúc ngươi có năng lực có thể ứng phó cục diện
này."
"Ta biết ngay mà."
"Kế tiếp cứ dựa vào chúng ta đi."
Bọn họ vừa che giấu xấu hổ, vừa nói.
ễ ồ
Liễu Bình cười hì hì và nói: “Vừa rồi ra tay có đáng một thanh đao hay không?"
"Khó mà được, đao này thực hi hữu -- Ai biết sau đó là tình huống thế nào, có lẽ
ngươi cũng phải dựa vào chúng ta mới được."
Người hai đầu lập tức nói.
"Được thôi, đều không sao cả."
Liễu Bình thở dài và nói.
"Bán rẻ chút cho ngươi?"
Người hai đầu thử nói.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó không nói tiếp.
Bởi vì không có tiền.
Tiền để lại trong Mộng cả rồi.
Hiện tại không mua nổi cả một thanh đao, chậc, điều này thật làm người ta bất
đắc dĩ.
Hắn không nghĩ đến chuyện này nữa, ngược lại đánh giá những người bên cạnh.
Bọn người này trông có vẻ khá mạnh, nhưng ở hoàn cảnh nguy hiểm chân chính
thì biểu hiện lại khó coi như vậy, càng không có năng lực nào để dựa vào.- -
Vậy mà cũng dám tới lồng giam Vĩnh Dạ? Xem ra thần linh trong thế giới quá
nhiều cũng không phải chuyện tốt, cái gì cũng để thần linh đi làm, bản thân thế
giới lại không có chí tiến thủ.
Càng quan trọng là -- Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được sự tuyệt vọng của kỷ
nguyên chung kết.
"Liễu Bình, chỉ còn một lần phát động sức mạnh Hí Kịch Sư."
Giọng nói mỏi mệt của Nữ sĩ Huyền Bí vang lên.
"Đây là nguyên nhân ngài không tham chiến sao? Vì giúp ta phát động Hí Kịch
Sư?"
Liễu Bình hỏi.
"Năng lực này quá cường đại, nó là hy vọng sống sót của chúng ta."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình im lặng gật gật đầu.
Hắn cũng mặc kệ ánh mắt những người khác, vội chậm rãi tìm kiếm manh mối
trong đại điện đồng thau.
Những người khác thấy thế thì cũng bắt đầu tìm kiếm thông đạo đi ra ngoài.
"Này, hiện tại ta đã tiến vào nơi này, nói cho ta biết vị trí của ngươi đi, ta tới đón
ngươi đi ra ngoài."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Giây lát sau.
ắ
Giọng nữ xa xăm kia vang lên bên tai hắn: “Ngươi cứu bọn họ một mạng, người
hai đầu kia lại tiếc cả một thanh đao với người, để ta ăn hắn luôn đi, thế nào?"
Liễu Bình hơi giật mình, bỗng phản ứng lại.
Trước đó tù nhân này đã nói: “Chúng là xiềng xích của ta, vẫn luôn hút máu của
ta, không cho ta có cơ hội sống lại."
Xiềng xích là ám chỉ hư không chi thứ.
Hiện tại, Hư Không Trùng Mẫu đã biến thành hư vô, có nghĩa là xiềng xích của
tù nhân đã bị hắn mở ra? Liễu Bình vừa nghĩ, vừa đáp lại: “Chỉ là một thanh
đao thôi, đừng làm xằng bậy, nói vị trí của người cho ta biết."
"Ta? Ta đang ở trên người tên có hai đầu kia đây."
Giọng nữ đáp lại.
Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên vai người hai đầu có một nữ nhân đang nổi lơ lửng.
Nữ nhân kia có mái tóc dài như thác nước, gần như che khuất khuôn mặt tái
nhợt, dùng mấy xương ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ người hai đầu.
Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Ngươi -- “Ta thay người ăn tên quỷ hẹp
hòi này."
Giọng nói của nữ nhân vang lên bên tai hắn.
Phanh!
Chỉ thấy người hai đầu kia hóa thành một trái cây màu đen, bị nữ nhân cầm vào
trong tay.
Ả cười cười với Liễu Bình, thân thể chợt lóe rồi hoàn toàn đi vào mặt đất và
biến mất.
Chỉ có giọng nói của ả còn vang lên bên tai Liễu Bình: “Xiềng xích đã được cởi
bỏ, thủ vệ lồng giam sẽ tỉnh lại, chỉ khi nào chiến thắng thủ vệ thì mới có thể
sống sót."
"-- Chờ ngươi sống sót thì tất nhiên ta sẽ nói nơi mình bị cầm tù cho ngươi
biết."
Danh Sách Chương: